Kể từ sau lần chụp hình nọ, Chu Lai và Lâm Tư Dật cũng không liên lạc qua lại gì nữa.
Lần gặp tiếp theo là trước lễ Giáng Sinh một ngày.
Mùa đông ở thành phố H luôn nổi tiếng bởi thời tiết lạnh ẩm. Nhất là hai ngày qua trời mưa suốt. Đến hôm nay mặt trời mới ló dạng, người đi dạo phố liền nhiều hơn rõ rệt.
Chu Lai chỉ muốn đi ra ngoài sơn móng tay nên không ai đi cùng cô.
Gần đây rất thịnh hành để móng tay dài, cô theo xu hướng sơn màu gradient sáng bóng kiểu Pháp. Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng cô không quen với bộ móng mới này lắm. Nhất là lúc gõ phím điện thoại, mệt khỏi nói.
Trước khi đi làm móng, Chu Lai định sẽ mua một ly cà phê Americano ở quán mình thường đến.
Đặt cà phê xong, lát sau đã có đồ uống. Trong lúc Chu Lai đi lấy cà phê thì bắt gặp Lâm Tư Dật cũng đang lấy một ly Americano.
Có lẽ bởi vì Lâm Tư Dật luôn ở trường, nên ở anh không thấy cái vị trần tục của người đời, đem đến cho người khác cảm giác không vướng bụi trần. Vầng nắng ban mai tựa như chiếu sáng người anh, không đậm cũng không nhạt. Hai người một trái một phải đứng cạnh nhau nhận hàng, vô tình nhìn thấy nhau.
Từ lần chụp hình trước đó cho đến bây giờ cũng đã gần một tuần lễ rồi. Chu Lai đã định tìm Lâm Tư Dật "chơi" nhưng công việc cần giải quyết quá nhiều, hiếm khi có ngày được chút rảnh rỗi như hôm nay.
Thành phố H đúng là rất lớn. Có người ở đây nhiều năm nhưng không gặp, ấy vậy mà tình cờ gặp nhau. Tính ra hai người họ đều sống ở thành phố này nhiều năm như vậy, nhưng dường như Chu Lai chưa bao giờ vô tình nhìn thấy anh Lâm Tư Dật.
Cũng có thể là đã từng gặp nhưng chắc là lúc đó cô không nhận ra anh. Chu Lai nghĩ có lẽ anh cũng không nhận ra cô.
Hôm nay Lâm Tư Dật mặc một cái áo len dệt kim màu trắng, toát ra vẻ thân thiện, gần gũi.
Chu Lai chủ động lên tiếng chào hỏi Lâm Tư Dật: "Thật trùng hợp."
"Trùng hợp thật." Lâm Tư Dật dường như không có ý muốn rút ngắn khoảng cách, thái độ vẫn hơi lạnh nhạt. Anh giống như không muốn có bất cứ tương tác với cô nào.
Sự nhiệt tình của Chu Lai bị câu này của anh tạt cho một gáo nước lạnh.
Không ngờ một giây sau, Lâm Tư Dật đưa ly cà phê trong tay mình đến trước Chu Lai.
Tay anh cầm lấy ly cà phê Americano màu nâu, các khớp xương hiện lên rõ ràng, gân tay trên mu bàn tay hiện rõ. Hẳn là một người đàn ông mạnh mẽ.
Trên tay của Chu Lai cũng đang cầm cốc Americano, hơi thấy khó hiểu mà hỏi anh: "Sao vậy?"
"Của cậu." Thanh âm của anh thanh mát, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Chu Lai.
Chu Lai xua tay: "Không cần đâu, tớ có rồi."
Chỉ là một ly cà phê mà thôi, không cần phải khách sáo như vậy.
Lâm Tư Dật mím môi, biểu cảm đang bình thường trên gương mặt anh xuất hiện ý cười và ôn hòa, anh bình tĩnh nói: "Cậu cầm nhầm rồi."
Chu Lai lúc này mới để ý ly Americano trên tay cô là cà phê nóng.
Đơn đặt hàng trên điện thoại cô là Americano lạnh.
Sau khi hiểu ra, Chu Lai lè lưỡi, xấu hổ nói xin lỗi. Đồng thời đổi ly cà phê trong tay mình với ly cà phê trong tay Lâm Tư Dật.
Trong lúc hai người đổi với nhau ly Americano, tay hai người vô tình mà chạm vào nhau. Móng tay dài và nhọn của Chu Lai xẹt qua ngón tay của Lâm Tư Dật, ngón tay lành lạnh của Lâm Tư Dật cũng chạm vào ngón tay của Chu Lai.
Vốn không có gì mờ ám nhưng đột nhiên Chu Lai nhớ đến vụ đánh cược của mình với Phương Tinh ở quán bar hôm đó, không khỏi có chút chột dạ.
Người vừa thẳng vừa lạnh nhạt như Lâm Tư Dật, cô thật sự không thể đảm bảo sẽ tán đổ anh trong vòng ba tuần.
Sau khi đổi lại cà phê cho nhau, Lâm Tư Dật bỗng nói: "Uống đá ít thôi."
Đang mùa đông mà còn gọi thêm đá, chắc có mỗi Chu Lai mới dám làm thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!