Chu Lai thấy trong người vô cùng khó chịu.
Cô có cảm giác cơ thể mình nặng trĩu, như bị cột một khối tạ ngàn cân rồi thả xuống giữa đại dương mênh mông. Sóng biển cuộn trào, cuốn cpp vào tận đáy sâu. Cô cố hết sức vùng vẫy bơi lên, nhưng cơ thể quá nặng nề, sức lực cũng dần cạn kiệt… Cứ thế, cô như sắp chìm nghỉm trong làn nước lạnh buốt.
Giữa lúc mơ hồ ấy, cô dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở phía xa. Cô vùng vẫy hét lên: "Mẹ ơi! Mẹ ơi! Cứu con với!"
Người phụ nữ ấy nghe thấy, khẽ quay đầu lại nhìn cô, nhưng chỉ là một ánh mắt lạnh nhạt, rồi quay lưng rời đi, không ngoảnh lại lần nào nữa.
Không biết đó là mơ hay là thật, nhưng người mà cô thấy chính là mẹ cô – Phó Doanh Doanh.
Năm ấy, sau khi mẹ ly hôn với Chu Cao Trì, chẳng bao lâu sau bà tái hôn, rồi lại sinh thêm hai đứa con.
Tối nay, vốn dĩ cô chỉ định cùng Quý Châu tìm một nơi ăn tối cho qua, nhưng anh ta nói nhà hàng XX ở phía bắc thành phố là của bạn thân mở, muốn rủ cô đi ăn thử.
Cô đâu ngờ rằng, mình lại có thể gặp mẹ ở chính nơi đó.
Mẹ mặc chiếc áo khoác màu xanh rêu trông rất sang trọng, mái tóc dài uốn nhẹ buông lơi trên vai.
Dáng người mẹ hầu như không khác nhiều so với hơn hai mươi năm trước, nhìn từ sau lưng thậm chí không thể đoán được tuổi.
Nhưng chỉ thoáng nhìn một cái, cô đã nhận ra mẹ ngay.
Bởi vì mẹ cô lúc nào cũng xinh đẹp như vậy.
Đi bên cạnh mẹ là người chồng hiện tại và hai đứa con trai gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
Không hiểu sao, như có linh cảm, mẹ cũng liếc nhìn cô giữa quán đông người.
Nhưng chỉ là một ánh mắt lạnh lẽo như người xa lạ.
Nụ cười vừa nở trên môi cô vụt tắt.
Dù tối nay cô đã cười nói vui vẻ với Quý Châu, nhưng khoảnh khắc ấy… tim cô như bị dao đâm, đau đến mức không thể thở nổi.
Gia đình họ không hề để ý đến cô. Họ ngồi ở bàn gần đó, tiếng cười nói rộn ràng vang lên.
Không xa, cô nghe họ nói chuyện:
"Mẹ ơi, tôm hùm Úc ở đây siêu tươi, mẹ với bố phải thử đó!"
"Hai đứa chỉ giỏi ăn chơi thôi."
"Đâu có! Kỳ thi cuối kỳ lần này con lại đứng nhất khối đấy!"
…
Nhiều năm nay, vì mẹ lập gia đình mới và có thêm con, nên bà luôn cố gắng tránh tiếp xúc với bên nhà họ Chu. Dù có liên lạc riêng với cô thì cũng đều rất kín đáo, như thể đó là chuyện không thể công khai.
Mẹ có nỗi khổ riêng. Bà tái hôn với người có chức vụ cao, rất sợ bị người ta dị nghị.
Sau khi ly hôn, quyền nuôi cô thuộc về bố, mà bố thì phản đối kịch liệt việc mẹ đến gặp cô. Lâu dần, tình cảm của mẹ với gia đình họ Chu cũng dần phai nhạt.
Nhưng với cô, mẹ vẫn không phải hoàn toàn vô tình.
Dù sao cô cũng là máu thịt bà sinh ra, nên mỗi năm mẹ vẫn sẽ dành một ít thời gian, lén đến tìm cô, mua cho cô vài bộ quần áo đẹp, mua những thứ mà một cô gái tuổi em cần.
Còn cô thì sao?
Mỗi lần gặp mẹ, cô đều giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, chỉ sợ mình không làm tốt sẽ khiến mẹ rời đi một lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!