Khi hồi chuông giao thừa vang lên, pháo và pháo hoa trong làng lần lượt nổ tung, chào đón thời khắc bước sang năm mới. Pháo hoa rực rỡ thi nhau nở rộ, thắp sáng cả bầu trời đêm, khiến màn đêm bừng sáng.
Tiễn năm cũ, đón năm mới, trừ tà tránh họa. Cầu mong năm tới ngày càng rực rỡ, hanh thông.
Giữa chốn thành thị, khung cảnh tưng bừng náo nhiệt của dịp Tết đã hiếm hoi lắm rồi. Vậy mà trong ngôi làng nhỏ bé này, hương vị năm mới vẫn như thuở nào.
Trong ký ức của Chu Lai, việc đốt pháo hay bắn pháo hoa đã sớm bị cấm triệt để ở thành phố C. Thế nhưng ở ngôi làng nhỏ hẻo lánh này, vì quản lý lỏng lẻo và lại đúng vào dịp Tết, những tập tục truyền thống vẫn được gìn giữ nguyên vẹn.
Chu Lai đã chuẩn bị sẵn một món quà đặc biệt cho Lâm Tư Dật. Là một chùm pháo hoa, cũng chính là điểm nhấn của buổi tối hôm nay.
Khi còn nhỏ, vào những năm cha mẹ cô chưa ly hôn, thậm chí còn khá yêu thương nhau, cứ đến Tết, bố cô đều mua về rất nhiều pháo hoa.
Chu Lai thích ngắm pháo hoa. Cô say mê khoảnh khắc những đốm sáng nở rộ giữa bầu trời đêm, thứ ánh sáng rực rỡ ấy từng khiến trái tim non nớt của cô không khỏi rung động. Từ bé, cô đã có một ước mơ thật giản dị. Sau này lớn lên, sẽ cùng người mình yêu bắn pháo hoa.
Khi ấy, Chu Lai vẫn là một cô bé chưa hiểu gì về tình yêu. Cô chỉ biết rằng, nếu có thể được ở bên người mình yêu quý, được ngồi trên vai bố, cả nhà ba người cùng cười vang rộn rã. Đó chính là hạnh phúc, là tình yêu. Có lần cô còn từng ngây ngô nói rằng sau này sẽ lấy cả cha lẫn mẹ, khiến ai cũng phì cười.
Lớn lên rồi, Chu Lai mới hiểu: tình yêu là mối gắn kết giữa hai con người chẳng cùng huyết thống, là khi ta xem một ai đó như phần không thể thiếu trong cuộc đời. Thế nhưng, khi cô vừa kịp hiểu điều ấy, cha mẹ đã bất ngờ ly hôn. Cô bị ném qua ném lại như một quả bóng, mỗi người đều nhanh chóng có gia đình mới, còn cô thì trở thành đứa trẻ bị bỏ quên ngoài rìa.
Từ đó, Chu Lai không còn tin rằng trên đời này tồn tại thứ gọi là tình yêu.
Cho đến khi Lâm Tư Dật xuất hiện, khiến cô bất giác muốn tin thêm một lần nữa vào sự dịu dàng và tươi đẹp ấy.
Chu Lai cẩn thận bê chùm pháo hoa từ cốp xe ra, đặt lên một khoảng đất trống. Việc châm pháo, cô để dành cho anh.
Hai người nghiêm túc đứng cạnh nhau, Lâm Tư Dật nhẹ nhàng vòng tay ôm cô từ phía sau, khiến thân hình nhỏ nhắn của cô lọt thỏm trong vòng tay anh.
Chỉ một lát sau, theo sau tiếng "vút" khẽ vang lên, một đốm lửa lặng lẽ bay lên không trung. Tưởng chỉ là màn dạo đầu, nào ngờ ngay sau đó, một chùm sáng rực rỡ nở bung giữa màn đêm, "đoàng" một tiếng, như muốn chấn động cả bầu trời.
Ban đầu tưởng là một đóa pháo đơn lẻ, nào ngờ những tia sáng ấy tiếp tục vỡ tung, tạo thành vô số bó hoa lộng lẫy giữa nền trời. Vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở.
Cả bầu trời dường như bị pháo hoa nuốt trọn, choáng ngợp, rực rỡ đến không tưởng.
Cùng lúc pháo hoa bung nở, trong đầu Chu Lai và Lâm Tư Dật cũng đồng loạt hiện lên vô vàn ký ức.
Pháo hoa không chỉ thắp sáng màn đêm, mà còn soi rọi những hồi ức chung của hai người.
Chùm pháo này cháy lâu hơn họ tưởng. Mỗi khi tưởng sắp tàn, nó lại bất ngờ bùng nổ một lần nữa. Mãnh liệt và rực rỡ hơn trước.
Lâm Tư Dật chưa từng thấy pháo hoa nào đẹp đến thế. Anh nhìn chăm chú không chớp mắt, trong lòng dâng lên từng đợt sóng.
Anh ôm chặt lấy Chu Lai, tay còn cầm một quả bóng phát sáng lấp lánh. Cổ họng khô rát, ánh mắt không rời khỏi bầu trời đêm, tràn đầy thành kính.
Khoảnh khắc ấy, dường như chẳng có gì trên thế gian sánh được với vẻ đẹp của pháo hoa. Mọi ngôn từ đều trở nên nghèo nàn, không cách nào diễn tả hết cảm xúc trong anh.
Tết ở nhà anh xưa nay không có truyền thống đốt pháo hoa. Pháo hoa đắt đỏ, chỉ được mấy phút. Trước đây, ông ngoại vẫn đốt pháo vào lúc gần giao thừa, nhưng vài năm nay ông thấy dọn dẹp quá phiền nên cũng thôi.
Năm nay, vốn dĩ anh định sẽ đốt pháo đúng lúc giao thừa, nhưng rồi lại thôi, tiếc tiền.
Nói về tiền nghe có vẻ thực tế quá, nhưng với anh, tiền nên để dành cho những chuyện quan trọng hơn. Ví dụ như mua một chiếc nhẫn kim cương.
Pháo hoa mà Chu Lai mua không phải loại thông thường. Đó là tác phẩm đạt giải của một nghệ nhân pháo hoa nổi tiếng trong nước, giá thành dĩ nhiên không hề rẻ.
Nhưng khoảnh khắc đẹp đến mức khiến người ta rung động như vậy, bao nhiêu tiền cũng xứng đáng.
Với Chu Lai, những gì chạm được tới trái tim đều đáng giá ngàn vàng. Cô có thể tiêu cả gia tài để mua chiếc túi hàng hiệu yêu thích, nhưng cũng có thể trân quý một đóa hoa lá ngân hạnh như báu vật.
Đêm nay, không chỉ có Chu Lai và Lâm Tư Dật, mà cả người dân trong làng Đại Dữ cũng được chiêm ngưỡng màn pháo hoa rực rỡ ấy.
Cao hơn mọi chùm pháo khác. Sáng hơn mọi chùm pháo khác. Và đẹp hơn tất cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!