Chương 46: Rung động

Trốn trong tủ quần áo, mặt cô đỏ bừng như bị lửa thiêu, cảm giác như nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một cao hơn. Chiếc tủ không nhỏ, bên trong treo đầy áo khoác mùa đông, vẫn còn chừa ra kha khá khoảng trống, đủ để cô chui vào mà không cảm thấy chật chội.

Tiến không được, lùi cũng chẳng xong, bốn bề lại phảng phất mùi hương quen thuộc của anh. Cô đành ngồi thụp xuống, áp tai vào cánh cửa tủ, chăm chú nghe trộm cuộc trò chuyện giữa anh và bà ngoại qua một lớp gỗ mỏng.

Giọng bà ngoại anh trầm ấm như bao bà cụ hiền từ khác, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo vẻ cưng chiều khi nói chuyện với cháu trai.

Khi nghe anh nói rằng mình đã có bạn gái, bà rõ ràng không tin, còn hỏi lại: "Ở đâu? Để bà nhìn thử xem?"

Anh khẽ hắng giọng: "Cô ấy không dám gặp bà đâu."

Thật ra, anh nói không sai.

Nhưng bà vẫn không chịu tin: "Hừ, tưởng giấu được bà à?"

"Cháu lừa bà làm gì? Có là có, không thì nói không chứ."

Giọng điệu anh lúc này mang theo vẻ lười biếng hiếm thấy, nghe chẳng khác nào một cậu trai được nuông chiều từ nhỏ. Tâm trạng anh rõ ràng đang rất tốt, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn về phía tủ quần áo, như thể lo lắng cô có sợ hãi khi trốn trong đó không.

Bà càng nghe càng nghi ngờ, tiếp tục nói: "Con bé mà dì con giới thiệu cũng làm việc ở thành phố H đấy, hai đứa thêm bạn WeChat đi, sau Tết có thể hẹn gặp."

"Không cần đâu bà."

"Thôi được rồi, bà không nói nữa, kẻo lại bị cháu than phiền."

"Ừ, thế mới là bà ngoại ngoan của cháu chứ."

Bà lườm yêu anh một cái, rồi bất ngờ chuyển chủ đề: "Hồi tối cháu đi đâu đấy? Ông nói cháu đi như bóng ma ấy."

Anh nửa đùa nửa thật: "Đi gặp bạn gái chứ đi đâu."

Bà dĩ nhiên không tin: "Vậy để bà gặp thử xem?"

Câu nói ấy khiến trái tim cô đang trốn trong tủ như khựng lại một nhịp.

Trong vài giây ngắn ngủi, hàng loạt kịch bản hiện ra trong đầu cô. Không phải cô chưa từng nghĩ tới việc gặp ông bà của anh, nhưng vẫn luôn do dự không biết nên chào hỏi thế nào cho phải phép.

Liệu có nên gọi là "ông – bà" không?

Như vậy có quá đường đột?

Không được, cô chưa chuẩn bị tinh thần. Bàn tay cô lạnh toát, lòng bàn tay lại đầy mồ hôi.

Cô còn đang rối bời thì cánh tủ bất ngờ bị kéo ra.

Không gian tối om bỗng chốc bừng sáng. Một bóng dáng cao lớn đổ bóng lên người cô, khiến tim cô lệch mất một nhịp.

Anh xuất hiện ngay trước mặt cô, khóe môi cong lên nụ cười rạng rỡ. Anh cố ý vén đám áo khoác sang một bên, nhìn thẳng vào dáng vẻ co rúm của cô trong góc tủ.

Từ góc độ ấy, lại bị cánh cửa che khuất, bà ngoại không thể nào nhìn thấy cô.

Nhưng cô lại căng thẳng tới mức nghẹt thở. Cô ra hiệu bằng mắt bảo anh đóng cửa lại, vậy mà anh chẳng những không nghe, còn cố tình ngồi xổm xuống.

Bên ngoài, bà vẫn tiếp tục than vãn: "Mấy đứa bạn học cũ của cháu đứa thì cưới vợ, đứa thì sinh con cả rồi."

Anh "ừ" một tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người đang cố che mặt bằng vạt áo, bật cười trả lời: "Hôm nay cháu còn gặp Lâm Thái trên phố, con gái lớn của cậu ấy năm nay đã năm tuổi rồi, đáng yêu lắm."

"Người ta còn có đứa thứ hai rồi đó, đầy tháng bà còn đi ăn cỗ." Bà biết rõ Lâm Thái là ai – cùng làng cả, tránh cũng không được.

Ngày xưa anh từng đánh nhau với Lâm Thái, làm loạn cả trường. Sau đó, trường mời cả hai gia đình lên họp. Biết rõ ngọn nguồn, bố của Lâm Thái không ngừng xin lỗi ông ngoại anh. Dù sao cũng là chuyện của mấy đứa trẻ nông nổi, ông ngoại anh cũng chẳng để bụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!