Chương 45: Chúc mừng năm mới

Sau này, thật lâu về sau, dù là Chu Lai hay Lâm Tư Dật khi nhớ lại buổi tối hôm ấy, trong lòng vẫn không khỏi trào dâng muôn vàn xúc cảm. Khi đó trời đất u tối, nhưng chỉ vì trông thấy bóng hình quen thuộc của người kia, thế giới bỗng chốc bừng sáng như ánh rạng đông phủ khắp chân trời.

Trong xe vẫn còn văng vẳng tiếng nhạc, giai điệu trầm ấm len qua ô cửa sổ đang mở, giọng hát của người phụ nữ vang lên dịu dàng, như nỗi lòng đang được cất lên giữa đêm giao thừa:

"Will you still love me

Anh còn yêu em không

When I"m no longer young and beautiful

Khi em không còn trẻ trung và xinh đẹp

Will you still love me

Anh có còn yêu em

When I got nothing but my aching soul

Khi em chẳng còn gì ngoài một tâm hồn tổn thương

I know you will, I know you will

Em biết anh sẽ yêu, em biết mà

I know that you will…

Em biết anh sẽ yêu…"

Giữa đêm cuối năm nơi núi rừng xa vắng, trong khoảnh khắc mà hai người chạm tới nhau bằng trọn vẹn tấm lòng, bài hát ấy lại trở thành giai điệu định mệnh.

Trong Gatsby vĩ đại, có một câu thế này:

Nếu em định yêu một người, hãy nghĩ kỹ xem em có thật sự sẵn lòng, vì người ấy mà từ bỏ tâm hồn tự do tự tại như thánh thần, để từ đó cam nguyện có một mối ràng buộc.

Chu Lai nghĩ, vì Lâm Tư Dật, cô sẵn lòng.

Suốt hành trình ấy, cô chỉ mang theo một trái tim gan dạ không biết từ đâu mà có, tự lái xe đến vùng núi xa lạ chưa từng đặt chân. Cô không thấy sợ, cũng chẳng thấy xa, thậm chí còn có đôi phần háo hức. Trên con đường gập ghềnh dẫn về thôn làng ấy, cô không nghĩ đến được – mất, không màng hậu quả, chỉ biết trong lòng mình thật sự muốn gặp người đàn ông khiến tim mình xao động.

Thích một người, yêu một người thì cứ can đảm thể hiện, không đắn đo thiệt hơn.

Còn Lâm Tư Dật, chưa bao giờ dám mơ đến điều gì như thế. Dù trong lòng mang đầy thương nhớ, anh cũng không dám kỳ vọng Chu Lai sẽ hiểu lòng mình. Nhưng trong đêm giao thừa, giữa tiếng pháo hoa xen lẫn tiếng chó sủa xa xa, bước chân của Chu Lai hướng về phía anh, như một ngọn lửa đủ sức thắp sáng mọi u uẩn trong lòng.

Nơi này không có nhà cao tầng, không có phố phường rực rỡ, chỉ có con đường làng hẹp, những mái nhà nhỏ xen kẽ, cũ mới đan xen, một vùng quê yên bình và chân thành. Đứng ở đây, người ta dễ sống chậm lại, lòng cũng bỗng nhẹ tênh, chẳng còn vướng bận điều chi.

Suốt ba phút dài, Lâm Tư Dật chỉ ôm chặt lấy Chu Lai, mặt anh vùi sâu vào hõm cổ cô, hít lấy hương thơm quen thuộc, cảm nhận sự hiện diện rõ ràng của người trong lòng.

Không hiểu vì sao, khóe mắt anh lại bỗng ươn ướt. Bao cảm xúc cuồn cuộn trong tim, rồi một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má. Nhưng anh không muốn cô biết. Thế là anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt rơi trên cổ cô.

Chu Lai dựa lưng vào cửa xe, cảm thấy hơi khó thở, nhưng vẫn không muốn đẩy anh ra. Cô cảm nhận được sự xúc động không lời của anh, như thể tâm hồn hai người đang lặng lẽ giao hòa.

Cô vươn tay ôm lấy vòng eo của anh, đầu ngón tay khẽ vuốt dọc sống lưng anh, thì thầm: "Lâm Tư Dật, có muốn em thưởng cho một nụ hôn không?"

Cô nhớ anh lắm. Nhớ đến phát điên.

Thế mà anh vẫn chưa hôn cô.

Nghe vậy, Lâm Tư Dật chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú. Chu Lai ngỡ mình nhìn nhầm. Dường như mắt anh ửng đỏ, nhưng còn chưa kịp xác nhận, anh đã cúi xuống hôn cô.

Lâm Tư Dật hôn như muốn đem hết thảy xúc động, vui mừng, khát khao dồn vào nụ hôn ấy. Anh mạnh mẽ m. út lấy môi cô, đầu lưỡi cạy mở răng môi, cuốn lấy cô trong một vũ điệu nồng cháy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!