Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tư Dật luôn là người ngoan ngoãn, sống theo khuôn phép, chưa từng làm điều gì trái với chuẩn mực. Những việc như xả thân cứu người hay vì lợi ích tập thể mà đứng ra đấu tranh cho dân làng thì với anh, chẳng phải điều gì ghê gớm để kể công. Càng không nói đến chuyện xăm hình – thứ vốn dĩ trong mắt nhiều người là biểu hiện của sự nổi loạn.
Anh chưa từng kể cho Chu Lai biết ý nghĩa hình xăm ấy. Một phần là vì… anh chẳng biết phải mở lời ra sao, phần khác… anh vốn dĩ cũng không định để cô biết.
Bởi lẽ với Lâm Tư Dật, đó không phải chuyện gì đáng tự hào. Không xin phép, lặng lẽ khắc tên em lên người. Xét theo bất kỳ góc nhìn nào thì cũng đều có vẻ kỳ quặc, thậm chí… còn dễ bị hiểu lầm là biến thái.
May mắn thay, Chu Lai không quá bận tâm đến ý nghĩa của hình xăm ấy. Cô chỉ thấy nó rất hợp với khí chất của anh, thậm chí còn thoáng nghĩ đến chuyện sẽ đi xăm một cái cho mình.
Nhớ lại thời đi học, có lúc trào lưu xăm hình rộ lên. Ở cái tuổi ương bướng nổi loạn, ai cũng muốn lưu lại một dấu ấn riêng lên cơ thể như cách để khẳng định bản thân. Chu Lai từng muốn xăm một con bướm, rồi lại thích một hình thù kỳ lạ nào đó. Có lần cô còn đến tận tiệm xăm, định xăm một hình lên cánh tay. Nhưng vừa nhìn thấy người khác đang nhăn nhó vì đau, cô lập tức bỏ cuộc.
Không phải vì sợ đau, mà là vì… cô chưa thật sự sẵn sàng. Bởi một khi đã để mực in lên da thịt, thì cả đời này nó sẽ theo mình. Chu Lai sợ sau này sẽ hối hận.
Sau một đêm bị Lâm Tư Dật dày vò đến kiệt sức, Chu Lai mệt nhoài nằm trong vòng tay anh. Cô ôm lấy thắt lưng anh, đầu ngón tay khẽ lướt dọc theo hàng chữ xăm nơi eo ấy.
Cứ tưởng hình xăm sẽ gồ ghề hay sần sùi, nào ngờ lại nhẵn nhụi vô cùng – như thể từ lâu đã hòa làm một với cơ thể của anh vậy.
Bất chợt, như nổi hứng, cô ngẩng đầu hỏi: "Anh này, hay là em cũng xăm một cái chỗ này nhé?"
Lâm Tư Dật khựng lại: "Tại sao?"
"Xăm đôi á, cho lãng mạn."
Lâm Tư Dật thoáng ngập ngừng, rồi bật thốt: "Đừng xăm."
Đến lượt Chu Lai cau mày hỏi lại: "Vì sao không?"
Anh nói khẽ: "Giữa hai người yêu nhau có thể có rất nhiều ký ức đẹp. Nhưng xăm hình thì là thứ vĩnh viễn lưu lại trên da thịt. Đến lúc muốn hối hận… cũng chẳng thể nào xóa được."
Chu Lai lạnh giọng: "À, thì ra trong đầu anh luôn nghĩ đến chuyện sau này chúng ta sẽ chia tay à?"
"Không phải…"
Lâm Tư Dật ấp úng. Anh không giỏi ăn nói, cũng chẳng biết diễn đạt thế nào cho phải. Bởi không ai dám chắc được tình cảm có thể kéo dài suốt đời. Anh chỉ sợ, sau này cô sẽ thấy hối tiếc.
Chu Lai không buồn nói thêm gì nữa, xoay lưng lại, lặng lẽ ngủ.
Lâm Tư Dật nhẹ nhàng dịch lại gần, để ngực mình áp sát vào lưng cô, rồi đưa tay ôm trọn vòng eo bé nhỏ ấy. Cô không kháng cự, thế là anh lại mạnh dạn hơn chút nữa. Tay kia vòng qua cổ, để cô tựa đầu vào cánh tay anh.
Chu Lai rúc vào người anh, tìm một tư thế dễ chịu, giống hệt một chú mèo con ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh, ngủ rất yên.
Suốt đêm đó, Lâm Tư Dật thường xuyên tỉnh giấc. Mỗi khi cảm nhận được cơ thể mảnh mai của cô trong vòng tay mình, anh lại vô thức siết chặt tay hơn, kéo cô sát vào người hơn chút nữa.
Khi thì khẽ hôn lên má cô đang say ngủ, khi lại nhẹ nhàng vu. ốt ve làn da mịn màng của cô. Cảm giác chân thực ấy… khiến anh khó lòng an giấc trọn vẹn.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tư Dật đã dậy từ rất sớm. Anh xuống tầng dưới, tới cửa hàng tiện lợi mua đồ – nghĩ rằng sớm muộn gì cũng cần, nên tiện tay lấy luôn năm hộp.
Trời khi ấy mới tầm tám giờ, mây mỏng lững lờ như vảy cá bồng bềnh trong nền trời xanh nhạt. Lá cây bên đường còn vương giọt sương trong veo. Đi ngang bãi đất trống, thấy vài bác lớn tuổi đang nhảy múa thể dục buổi sáng. Khung cảnh vừa chói chang, vừa huyên náo, lại mang theo chút gì đó như ảo ảnh mơ hồ.
Ánh nắng nhẹ trải lên phố, hơi nước bốc lên từ cửa hàng bánh bao ven đường. Lâm Tư Dật ghé vào mua phần điểm tâm. Là món cô thích nhất: bánh bao đậu đỏ.
Dù cả đêm qua gần như không chợp mắt, nhưng tinh thần anh lại vô cùng phấn chấn. Cảm giác ấy là một trải nghiệm chưa từng có – khiến anh vừa hạnh phúc, vừa thấy mãn nguyện lạ kỳ.
Mối tình đơn phương chôn giấu trong lòng cuối cùng cũng có ngày được hồi đáp, Lâm Tư Dật đã thấy mình quá đỗi may mắn. Nhưng đồng thời, lại không thể ngăn những suy nghĩ bi quan lặng lẽ len lỏi trong tim. Liệu anh có thể giữ lấy cô và tất cả những điều tốt đẹp này mãi mãi không?
Anh chưa từng có ý định chiếm đoạt Chu Lai. Chỉ cần cô chịu san sẻ cho anh một chút quan tâm, một chút thời gian. Như thế thôi, anh đã mãn nguyện rồi.
Nghĩ đến cô đang một mình trong nhà, Lâm Tư Dật bất giác bước nhanh hơn.
Trong thang máy, có một gia đình ba người cùng đi. Người đàn ông bế đứa bé chừng một tuổi, người phụ nữ tựa đầu vào vai chồng. Lâm Tư Dật lặng lẽ lùi một bước, nhường chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!