Khi bước ra khỏi trung tâm thương mại, thành phố đang chìm trong khoảnh khắc giao thoa giữa ngày và đêm. Những bóng tím hoa cà như từ trời cao rơi xuống, ôm trọn lấy phố xá. Tết Nguyên Đán tuy chưa tới, nhưng ánh đèn lấp lánh đã thắp lên khắp trung tâm, rực rỡ như niềm vui đang ùa về.
Trên đường về, bầu không khí giữa Chu Lai và Lâm Tư Dật trở nên khó tả, nhất là sau khi món đồ "cỡ đại" kia được bỏ vào giỏ hàng. Giữa hai người như có một tấm màn trắng mỏng manh nhưng dày đặc che ngang, khiến cảm xúc trở nên mơ hồ khó nắm bắt.
Lâm Tư Dật chăm chú lái xe, đôi mắt đen như ngọc thạch ánh lên dưới ánh đèn đường loang loang. Anh mím môi, vẻ mặt nghiêm nghị, rơi vào trạng thái quen thuộc mỗi khi suy tư. Dáng vẻ ấy khiến người khác khó dám làm phiền, như thể một bức tường vô hình ngăn cách anh với thế giới bên ngoài.
Còn Chu Lai thì ngoan ngoãn ngồi bên ghế phụ, tựa đầu vào cửa kính ngắm phố xá qua làn mưa lất phất, nụ cười mỉm trên môi khi nhớ lại hình ảnh Lâm Tư Dật lúng túng trong siêu thị lúc nãy. Có lẽ anh chưa kịp chuẩn bị tinh thần khi cô đột ngột đề nghị mua bao cao su.
Xe về đến tầng hầm, cả hai vẫn im lặng. Chỉ khi bước vào thang máy, Chu Lai mới không nhịn được, dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào eo anh.
Lâm Tư Dật giật mình, toàn thân cứng đờ. Anh vốn rất nhạy cảm ở chỗ đó. Thấy vậy, Chu Lai càng thích thú, lại cố tình chọc thêm một phát nữa. Lần này, anh nhanh tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngón tay thon dài khẽ đan vào kẽ tay cô, hai bàn tay quấn quýt không rời.
Bàn tay Lâm Tư Dật ấm áp đến lạ, trái ngược hoàn toàn với bàn tay lạnh ngắt của Chu Lai. Anh nhíu mày, giọng lo lắng: "Sao tay em lạnh thế?"
Chu Lai bình thản nhún vai: "Em cũng không biết nữa."
Cô không cảm thấy lạnh, chỉ là tay thì luôn lạnh như băng. Lâm Tư Dật đặt túi đồ xuống sàn, dùng cả hai tay ủ ấm cho cô. Thang máy từ từ lên cao, Chu Lai áp má vào ngực anh, khẽ hỏi: "Anh vẫn đang nghĩ về chuyện đó à?"
Lâm Tư Dật khẽ giật mình, lòng dâng lên cảm giác khó tả. Như pháo hoa bùng nổ trong chớp mắt, như chuồn chuồn chạm mặt nước thoáng qua, một niềm hạnh phúc mơ hồ nhưng gần đến ngỡ ngàng, khiến anh không dám tin là thật.
Anh không phủ nhận, cũng chẳng xác nhận.
Chu Lai nhìn anh với ánh mắt nửa như trêu chọc, nửa như âu yếm, nhón chân thì thầm bên tai: "Anh ngại rồi hả?"
Vành tai Lâm Tư Dật lập tức ửng đỏ.
Về đến nhà, anh rót ngay một ly nước ấm đưa cho cô, bắt cô hai tay giữ để làm ấm. Trong lúc cô uống nước, anh bắt đầu phân loại đồ đạc trong túi, thứ nào cần bảo quản lạnh thì cho vào tủ, thứ nào cần đông thì cất ngăn đá.
Cuối cùng, chỉ còn lại một hộp nhỏ màu đen, nhìn thoáng qua cứ ngỡ là bao thuốc lá.
Trong siêu thị, Chu Lai đã nghiêm túc so sánh kích cỡ rồi chọn hộp này. Cô kéo tay áo anh, kéo anh sát lại gần, thì thầm bên tai: "Lâm Tư Dật, anh phải dùng cỡ đại đấy."
Lâm Tư Dật chưa từng tìm hiểu về chuyện này, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi lại: "Tại sao?"
Chu Lai xòe bàn tay nhỏ ra, cười híp mắt: "Vì em đã dùng tay đo rồi mà."
Câu trả lời khiến anh muốn độn thổ.
Những hình ảnh nóng bỏng ngày ấy lại ùa về. Lâm Tư Dật nhớ lại cảnh mình nắm tay Chu Lai áp vào chỗ nhạy cảm nhất, không phải để khoe khoang, mà chỉ muốn cô hiểu rõ kích thước của anh. Nhưng kết cục lại vượt xa dự tính, mọi chuyện cứ thế thuận theo tự nhiên…
Giờ nghĩ lại, anh vẫn không hiểu sao lúc đó mình lại liều lĩnh đến thế, như thể đang xúc phạm đôi bàn tay ngọc ngà của cô.
Lắc đầu xua tan ý nghĩ, Lâm Tư Dật cất nhanh hộp đồ vào túi, tập trung vào việc chuẩn bị bữa tối.
Chu Lai thay bộ đồ ở nhà, buộc tóc đuôi ngựa, những lọn tóc xoăn nhẹ đung đưa sau lưng trông vô cùng sống động. Trong khi anh nấu nướng, cô ngồi cạnh lướt điện thoại, đôi lúc ngẩng lên trao nhau ánh mắt đắm đuối, không gian tràn ngập hạnh phúc giản dị.
Gần đây, Weibo đang rộ trào lưu tặng quà, Chu Lai cũng hùa theo bằng cách tổ chức minigame "theo dõi + chia sẻ để nhận Mercedes". Sau khi thảo luận với đồng nghiệp, cô quyết định chọn giải nhất là một chiếc xe hơi – chơi lớn mới thu hút!
Đúng 6 giờ tối, Chu Lai đăng bài lên Weibo. Chỉ trong một giờ, bài đã nhận được hàng nghìn lượt chia sẻ:
["Lần đầu thấy tặng xe luôn!"]
["Quá xá đã! Mong là mình trúng"]
["Đừng tranh với taoaaa!"]
["@Tấn Giang Ngân Bát, cậu muốn Mercedes không? Vào đây liền!"]
Chu Lai âm thầm tính toán, nếu mua thêm lượt tiếp thị thì chắc chắn sẽ đạt hơn 100k lượt chia sẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!