Học sinh trường Đại học Z đã bước vào kỳ nghỉ đông, khuôn viên trường vắng lặng hơn hẳn mọi ngày. Chiếc xe thể thao màu hồng của Chu Lai phô trương đậu ngay cổng trường, nhưng thứ thu hút hơn cả chính là cô gái đứng bên cạnh nó.
Trời lạnh, Chu Lai chỉ khoác chiếc áo len mỏng ôm sát cùng chiếc quần jeans bó, đường cong cơ thể hiện rõ qua lớp vải mỏng manh. Mái tóc đen dài hòa cùng sắc trắng của áo tạo nên một sự tương phản đầy ấn tượng.
Lâm Tư Dật biết Chu Lai đã đợi lâu, lòng dâng lên một nỗi áy náy. Anh lo cô sẽ lạnh, nên bước chân vội vã hơn. Đinh Lung Linh chợt chậm bước khi nhìn thấy bóng dáng kiêu sa đang đợi ở phía xa. Nụ cười trên môi cô ta dần tắt lịm.
Sắc đẹp của Chu Lai không cần bàn cãi. Chỉ cần đứng đó thôi, không cần nói cũng đã khiến người khác tự nhiên cảm thấy mình thua kém. Chẳng trách tại sao đàn ông đều muốn làm bạn với những cô gái như Chu Lai – không chỉ xinh đẹp, mà còn toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Đinh Lung Linh không khỏi bất ngờ khi biết Lâm Tư Dật đã có bạn gái. Sau cú sốc ấy là sự ngỡ ngàng, bất lực, rồi tiếc nuối. Nhìn cô gái tựa vào xe đằng xa, cô vẫn không tin nổi. Suốt mấy năm đại học Lâm Tư Dật luôn độc thân, bao nhiêu cô gái tỏ tình nhưng anh chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu, chẳng màng chuyện tình cảm.
Đinh Lung Linh từng nghĩ, chỉ cần mình đủ giỏi, đủ nỗ lực thì một ngày nào đó sẽ đứng ngang hàng với anh.
Yêu đơn phương là cuộc chiến một mình. Hiếm hoi lắm cô mới dám mở lòng tiến gần hơn, nào ngờ anh đã thuộc về người khác. Là người có học, nhân cách không cho phép cô nhòm ngó bạn trai người ta. Nghĩ lại cảnh mình hớn hở đòi anh thêm WeChat lúc nãy, cô bật cười tự giễu. Đúng là trò hề.
Buồn đau là điều không tránh khỏi, nhưng biết làm sao được?
Đinh Lung Linh quay lưng, bước đi theo hướng ngược lại. Kể từ hôm nay, mối tình thầm kín không ánh mặt trời của cô chính thức khép lại.
Thời tiết hôm nay ở thành phố H lạnh lẽo, con đường chính trong trường càng thêm hiu quạnh. Gió lạnh thổi qua ngọn cây, làm rơi rụng vài chiếc lá xanh cuối cùng, để lại sau lưng sự trống trải.
Chu Lai nhìn theo bóng lưng cô gái, nụ cười trên môi dần tắt lịm. Cô quay sang mở cửa xe bước lên, mặc kệ Lâm Tư Dật đứng phía sau.
Anh đứng hình. Mới giây trước cô còn cười tươi như hoa, giây sau suýt đập cửa xe vào mặt anh. Nhận ra cô đang giận, anh vội lên xe, chủ động nắm tay cô.
Chu Lai lập tức rút tay lại, nghiêng đầu nhìn anh với giọng châm chọc: "Lâm Tư Dật, anh hứa mười phút mà để em đợi gần mười lăm phút đấy! Anh không có khái niệm thời gian à?" Cô dùng ngón tay chọc vào ngực anh: "Có biết em đứng run cầm cập không?"
"Anh có thể chuộc lỗi không?" Lâm Tư Dật đưa ra giỏ dâu tươi vừa hái.
Chu Lai liếc nhìn giỏ dâu đỏ mọng, khẽ "Hừm" một tiếng: "Muốn dùng mấy quả dâu này dỗ em sao? Còn cô gái nãy thì anh tính giải thích thế nào?"
"Cô gái nào?" Anh hơi nhíu mày: "Ý em là Đinh Lung Linh?"
"Đinh Lung Linh? Gọi thân mật thế nhỉ?"
"…" Có… có sao đâu?
"Anh cho cô ta add WeChat rồi phải không?"
"Ừm…" Thực ra, anh chưa đồng ý.
"Giỏi lắm, ngay trước mặt bạn gái mà còn dám "mèo mả gà đồng" hả?"
Lâm Tư Dật kiên quyết phản bác: "Anh không có."
Bách Hoa Hoa nhịn cười không nổi trước cảnh cặp đôi "gà con" cãi nhau. Qua kính chiếu hậu, biểu cảm ngơ ngác của Lâm Tư Dật càng khiến cậu ta buồn cười. Một người đàn ông lạnh lùng giờ bị bạn gái chất vấn đến mức cụp đôi mắt xuống, mặt mày ngơ ngẩn. Một sự tương phản ấy thật thú vị.
Chu Lai vẫn không buông tha: "Lần Giáng sinh hồi trước, Đinh Lung Linh còn rủ anh đi chơi nhỉ? Cô ấy còn gọi anh "Tư Dật" nữa…" Cô bĩu môi, lòng dâng lên một nỗi chua chát.
Lâm Tư Dật càng thêm bối rối: "Giáng sinh?"
"Đúng cái ngày em trả lại áo khoác cho anh đó!" Chu Lai nhớ rất rõ.
"Có thế ư? Sao anh không nhớ gặp cô ấy hôm đó?"
"Dám cãi nữa hả?"
"…"
Lâm Tư Dật thực sự không nhớ đã gặp Đinh Lung Linh hôm đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!