Chương 36: Em Trai

Khi làm thủ tục nhận phòng tại khách sạn, Bách Hoa Hoa cuối cùng cũng không thể kìm lòng, cất tiếng hỏi khẽ khàng: "Sếp, chị không về thăm nhà một chuyến sao?"

"Không."

Chu Lai khoanh tay trước ngực, chiếc mũ len dạ đen che phủ xuống che khuất đôi mắt, khiến người khác không thể đoán được tâm tư lúc này của cô.

Hôm nay dậy từ tờ mờ sáng để bay về thành phố C, bận rộn suốt cả ngày dài. Giờ đây cô chỉ mong được nghỉ ngơi một cách thật sự.

Chu Lai lớn lên ở thành phố C, nơi này có căn nhà thân thuộc của cô từ thuở nhỏ. Chỉ là, mỗi lần trở về quê hương, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là về tổ ấm xưa cũ, mà là tìm một khách sạn thật thoải mái để trốn tránh.

Thành phố C tuy chỉ là đô thị loại ba, nhưng nhờ nằm trong khu vực tam giác Trường Giang nên kinh tế vô cùng thịnh vượng. Một thành phố nhỏ bé nhưng lại đón chào lượng lớn dân nhập cư, với hàng loạt khách sạn năm sao sang trọng. Trong đó, Sheraton là nơi Chu Lai thường xuyên lưu trú nhất.

Bách Hoa Hoa nhận thẻ phòng, đang định quay người thì bỗng dừng lại, nháy mắt tinh nghịch với Chu Lai: "Sếp, hình như em thấy chú rồi kìa."

Chu Lai nhíu mày, quay đầu nhìn theo hướng Bách Hoa Hoa chỉ tay, quả nhiên thấy Chu Cao Trì đang ngồi ở ghế đối diện với vẻ mặt đợi chờ.

Ở cái tuổi ngoại ngũ tuần, Chu Cao Trì ăn mặc chỉnh chu với chiếc áo khoác dáng lịch lãm, áo sơ mi hoa văn tinh tế cùng chiếc thắt lưng nổi bật. Vì bị Chu Lai trêu chọc về vòng eo, hai năm nay ông đã kiên trì luyện tập giảm cân. Giờ đây, thành quả hiện ra rõ rệt, khiến ông trông trẻ trung hơn cả chục tuổi.

Chu Cao Trì cũng đã nhìn thấy con gái, đứng dậy vẫy tay ra hiệu cho cô đến gần với nụ cười ấm áp.

Chu Lai thở dài nhẹ, quay sang nói với Bách Hoa Hoa: "Em lên phòng nghỉ ngơi trước nhé, không cần đợi chị đâu."

Bách Hoa Hoa gật đầu hiểu ý.

Khi đi ngang qua, cậu không quên cười tươi như hoa chào hỏi: "Chú ngày càng phong độ và trẻ trung quá! Bí quyết gì thần thánh vậy, chú chỉ dạy em với! Sau này em cũng muốn được như chú…"

Chu Cao Trì cười tít mắt, vỗ vai Bách Hoa Hoa với vẻ hài lòng và yêu mến.

Chu Lai chống tay vào túi áo khoác, ngồi phịch xuống ghế sofa với vẻ mặt lạnh như băng, ngước mắt nhìn cha: "Tại sao bố lại có mặt ở đây?"

Chu Cao Trì cũng ngồi xuống, giọng điệu nhẹ nhàng: "Bố gọi điện mà con không nghe máy, đoán con sẽ đến khách sạn này."

"Bố đoán đúng một cách thần kỳ đấy."

"Con là con gái ruột của bố mà, kể cả con có đánh rắm thì bố cũng biết mùi gì."

Chu Lai nhăn mặt đầy bực bội: "Hiền nữ không dám đánh rắm!"

Chu Cao Trì hỏi với giọng quan tâm: "Bố đã nghe về chuyện giữa con và lão Lương rồi, giờ tình hình giải quyết thế nào?"

Chu Lai buông một câu chán nản: "Cũng như mọi khi thôi."

"Như mọi khi nghĩa là sao?" Chu Cao Trì lo lắng hiện rõ trên gương mặt, "Bố đã nói từ đầu rồi, hợp tác với lão Lương làm gì? Ông ta cố chấp và khó tính lắm…"

Chu Lai cắt ngang lời ông: "Bố nói thêm một câu nào nữa là con bỏ đi ngay."

Chu Cao Trì ngậm miệng lại, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng khẽ khàng: "Tại sao con không nhờ bố giúp"

Bản thân ông cũng kinh doanh xưởng may, trong tay sở hữu mấy nhà máy, nhận đơn hàng của con gái chẳng thành vấn đề gì.

Chu Lai lạnh lùng đáp: "Con không muốn dính líu đến việc kinh doanh của bố."

"Nói gì thế? Bố là bố ruột của con mà."

"Thôi đi, kẻo bà Trần nhà bố lại nghĩ con có ý định tranh tài sản."

"Con hiểu lầm dì Trần rồi, dì ấy không phải người như vậy đâu."

Chu Lai giơ tay ngăn ông nói tiếp: "Đủ rồi, mỗi lần gặp nhau đều bàn luận những chuyện này, bố có cảm thấy mệt mỏi không? Con chỉ muốn tự lực cánh sin có được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!