Chương 35: Nhớ anh

Thực ra, chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả.

Sau đó, Chu Lai nằm trên giường, càng nghĩ càng tự trách mình. Tại sao lúc ấy cô lại ngại ngùng đến thế?

Đáng lẽ, khi Lâm Tư Dật hỏi cô có muốn "kiểm chứng" một chút không, cô nên kiên quyết gật đầu ngay lập tức mới phải!

Chứ không phải đỏ mặt tía tai vì những tiếng " bé cưng" của anh, rồi lúng túng đến mức mất phương hướng.

Chu Lai lại một lần nữa nhận ra Lâm Tư Dật không hề hiền lành như vẻ bề ngoài.

Anh không say, đúng như lời anh thì thầm: "Chút rượu đó… chẳng đáng là gì."

Có lẽ vì dành quá nhiều thời gian cho nghiên cứu khô khan, anh rất muốn chứng minh với Chu Lai rằng bản thân không phải là kiểu người cô tưởng tượng.

Thế là anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, từ từ dẫn dắt xuống…

Chu Lai đã đoán được ý định ấy, lúc ấy cô gục mặt vào ngực anh, gương mặt đỏ như lửa thiêu.

Rồi cô bỏ chạy về phòng, chân trần trên sàn lạnh.

Đóng cửa phòng, dựa lưng vào cánh cửa, cảm giác nóng bỏng trên lòng bàn tay vẫn còn vương vấn, tim đập loạn nhịp không ngừng.

Chu Lai cảm thấy mình như một kẻ thua cuộc, thảm bại đến mức không thể nào thảm hại hơn.

Cô từng tự tin rằng trong mối quan hệ này, mình mới là người nắm quyền chủ động. Ai ngờ hoàn toàn ngược lại.

Thật bực mình!

Cô thầm trách trời đất đã sinh ra mình là phụ nữ. Nếu không thì cô cũng muốn khoe "vũ khí bí mật" của mình, cho kẻ kia biết thế nào là "thua đau"!

Đời không có thuốc hối hận. Chu Lai cũng không đủ can đảm để giữa đêm khuya xông vào phòng Lâm Tư Dật.

Vậy nên trong niềm tiếc nuối và bực bội, đêm đó cô lại gặp một giấc mơ kỳ lạ.

Cảnh tượng trong mơ chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: đồi bại!

Nhưng giấc mơ và hiện thực có một điểm chung kỳ lạ, Chu Lai không thể dùng một tay để ôm trọn Lâm Tư Dật.

Không cần nhìn, cô cũng biết anh không hề "tầm thường".

Không chỉ không "tầm thường "mà thôi.

Nửa đêm tỉnh giấc, Chu Lai phát hiện phần dưới đã ướt đẫm khó chịu. Cô định dậy thay đồ, nhưng vừa bước xuống giường đã nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách.

Cô mở cửa phòng ngủ bước ra, và gặp Lâm Tư Dật.

Ba giờ đêm, căn bếp chỉ thắp một ngọn đèn vàng, anh đang uống nước. Anh khoác bộ đồ ngủ Chu Lai chuẩn bị. Là kiểu áo đôi mới nhất từ studio của cô, từng mặc khi chụp ảnh cùng nhau. Màu đen tối giản, cổ lật thanh lịch, cài cúc đến tận cổ, để lộ xương quai xanh trắng ngần và làn da mịn màng nơi ngực áo.

Chu Lai gọi khẽ: "Lâm Tư Dật?"

Anh đặt cốc nước xuống, hơi bất ngờ khi thấy cô, giọng nói trầm khàn: "Em chưa ngủ?"

Chu Lai bỗng cảm thấy khát khô họng, cô bước lại gần: "Em cũng muốn uống nước."

Lâm Tư Dật tự nhiên đưa cốc nước ấm mình vừa uống cho cô.

Cô đón lấy, ngửa cổ uống một hơi, còn dư lại chút đáy. Anh không để ý, uống cạn phần nước còn lại ngay chỗ môi cô vừa kề.

Rồi hai người nhìn nhau trong im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!