Đều tại cái miệng của Phương Tinh mà từ đó trở đi mỗi lần Chu Lai nhìn Lâm Tư Dật, cô đều cảm thấy có chút gượng gạo trong lòng.
Ánh mắt cô không còn trong trẻo thuần khiết như xưa nữa.
Hôm nay, Lâm Tư Dật khoác lên mình chiếc quần thể thao màu xám, tỷ lệ cơ thể cân đối hoàn hảo, đôi chân thẳng tắp như những đường nét được vẽ bằng thước kẻ, phần mắt cá thon gọn lộ rõ những đường xương mảnh mai. Mắt Chu Lai vô thức lướt xuống một chỗ nào đó, nhưng may mắn là quần thể thao rộng rãi nên chẳng thể thấy gì rõ ràng. Thật là đáng tiếc!
Đúng lúc đó, cô bắt gặp ánh mắt của anh đang dõi theo mình. Lâm Tư Dật hơi nhíu mày như đang thắc mắc điều gì. Chu Lai lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng quay đi, lòng tràn ngập hối hận.
Phương Tinh tuy ăn nói bỗ bã, nhưng trải đời sâu rộng, những cuộc tình qua tay cô nhiều hơn số đàn ông Chu Lai từng gặp trong đời. Vì thế, dù ít dù nhiều, Chu Lai vẫn tin tưởng vào những "kinh nghiệm quý báu" mà cô bạn chia sẻ.
"Con trai cao to thường… nhỏ sao?"
"Nhỏ thì có ảnh hưởng gì không nhỉ?"
Chu Lai chẳng hiểu gì cả. Lý thuyết thì mơ hồ như sương khói, kinh nghiệm thực tế lại trống rỗng như tờ giấy trắng.
May thay, bát mì do chính tay Lâm Tư Dật nấu quá đỗi tuyệt vời, khiến cô tạm thời quên đi những suy nghĩ vẩn vơ đang làm mình bối rối.
Ngay cả Phương Tinh cũng ôm chặt bát mì, khen không ngớt lời: "Bạn Lâm, không ngờ cậu nấu ăn ngon như thế này!"
Sợi mì dai dai ngon lành, nước dùng đậm đà thơm phức, ăn một lần là nhớ mãi không quên.
Lâm Tư Dật khiêm tốn mỉm cười: "Chỉ là món bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt."
Phương Tinh vốn kén ăn khó tính, nếu cô khen ngon thì chắc chắn là rất ngon. Lời xã giao cô có thể bịa ra dễ như trở bàn tay, nhưng khi nói đến ẩm thực, cô luôn có tiếng nói riêng và uy tín. Trước đây, khi còn làm chuyên mục ẩm thực cho tạp chí, cô đã thưởng thức đủ các món sơn hào hải vị, từ cao lương mỹ vị đến những món đường phố độc đáo.
Con người ta vẫn thế, phiêu bạt nơi xứ người lâu ngày, dù thức ăn ngon đến mấy cũng không thể sánh bằng hương vị quê nhà ấm áp.
Chu Lai cũng cúi đầu ăn hết sạch bát mì một cách thỏa mãn.
Cô rất yêu thích các món làm từ bột mì, đặc biệt là mì. Nào là mì tương đen Bắc Kinh, mì dầu cay và mì thịt băm chua cay Thiểm Tây, mì biang biang Tây An, mì khô trộn kiểu Vũ Hán,… Mỗi lần đến một thành phố mới, cô đều tìm thử món mì đặc sản địa phương nơi đó.
Nhưng mì sợi tự làm kiểu gia đình ấm cúng như của Lâm Tư Dật, Chu Lai mới được nếm thử lần đầu tiên. Và cô cực kỳ yêu thích.
Thấy cô ăn ngon lành như vậy, Lâm Tư Dật dịu dàng hỏi: "Em có muốn ăn thêm chút nữa không?"
Anh vẫn chưa ăn được bao nhiêu, nếu Chu Lai không ngại thì anh có thể chia phần của mình cho cô.
Chu Lai lắc đầu quyết liệt, kiên định: "Đêm muộn rồi, em đã nạp đủ tinh bột rồi!"
Lâm Tư Dật mỉm cười ân cần: "Em gầy quá, tăng thêm chút cũng chẳng sao."
"Nhưng mà mập lên thì lên hình sẽ xấu mất." Chu Lai vừa nói vừa húp thêm ngụm nước dùng, thỏa mãn liếm môi.
Anh lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi giọt nước dùng đọng trên khóe môi cô. Cử chỉ ân cần như vậy, ánh mắt trìu mến như vậy, như thể Chu Lai là một đứa trẻ cần được chăm sóc cưng chiều.
Phương Tinh vốn chỉ yêu thích kiểu đàn ông phong lưu tài tử, chơi bời một thời gian rồi đường ai nấy đi không vương vấn.
Gặp mẫu người gia đình ấm áp như Lâm Tư Dật, cô ấy còn cảm thấy lạ lẫm hơn cả.
Nhưng mà đàn ông như Lâm Tư Dật, tìm khắp thiên hạ này cũng khó thấy được người thứ hai.
"Bạn Lâm, trước đây Thiệu Uy từng nói cậu chưa từng có bạn gái?" Phương Tinh thẳng thắn hỏi.
Lâm Tư Dật gật đầu thành thật, rồi nói với cô: "Cứ gọi tớ là Lâm Tư Dật thôi, không cần phải khách sáo như vậy."
Phương Tinh lớn hơn anh hai tuổi, nhưng đã quen gọi anh là "bạn Lâm" theo Thiệu Uy từ lâu, giờ đổi cũng thấy lười.
Cô tiếp tục hỏi: "Vậy sao cậu không yêu ai?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!