Chương 31: Giận hờn

Bạn trai hôn bạn gái vốn là điều hết sức bình thường.

Lâm Tư Dật, tất nhiên có quyền ấy. Không chỉ thế, anh còn có quyền làm nhiều điều khác nữa.

Chu Lai khúc khích cười, nhẹ nhàng nói: "Lần sau muốn hôn em thì cứ tự nhiên, đừng khách sáo hỏi ý kiến nữa nhé?"

Lâm Tư Dật ngượng ngùng gật đầu, đôi mắt cong như lưỡi liềm: "Ừm."

Anh giống hệt chú thú nhỏ lông tơ mềm mại, như chỉ cần thêm một cái vẫy đuôi nữa là sẽ lộ hết bản tính thật trước mặt cô.

Sao lại có người đáng yêu đến thế? Dù trái tim sắt đá nhất cũng phải tan chảy trước anh.

Trái tim Chu Lai từ lâu bị Lâm Tư Dật khuấy động đến điên đảo. Cô chui vào lòng anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh lên nhìn, trong đôi mắt long lanh chỉ có mỗi bóng hình anh.

Cô như đóa hồng rực rỡ kiêu sa, lại tựa búp sen e ấp chưa nở, dáng vẻ nào cũng khiến lòng người si mê.

Lâm Tư Dật không thể kháng cự nổi Chu Lai như thế.

Lý trí nhắc nhở không nên lợi dụng cô, nhưng ánh mắt ấy nhìn anh đầy chiều chuộng, khiến anh muốn buông bỏ tất cả.

Đợi hoài không thấy động tĩnh, Chu Lai sốt ruột thúc giục: "Bé ngoan, sao vẫn chưa chịu hôn em?"

Cô chẳng ngại bộc lộ khao khát. Khi muốn được hôn thì sẽ nằng nặc đòi cho bằng được.

Hai người ôm nhau chặt đến không còn khe hở.

Có lẽ chỉ trong khoảnh khắc này, Chu Lai mới lộ ra chút dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ. Thân hình nhỏ nhắn trong vòng tay anh, như đóa hoa mỏng manh dưới bàn tay ấm áp, tưởng chừng chỉ cần hơi siết nhẹ sẽ vỡ tan như sương mai.

Lâm Tư Dật nhẹ nhàng vén mái tóc bên tai cô, đặt nụ hôn ấm áp lên trán.

Chu Lai rùng mình.

Những nụ hôn dịu dàng này còn làm tim rung động hơn cả sự cuồng nhiệt thường tình. Trong chốc lát, cô như hóa thành thú cưng ngoan hiền, khao khát được chủ nhân vu. ốt ve.

Thấy Chu Lai không chống cự, Lâm Tư Dật nhẹ nhàng nâng gương mặt cô, lần lượt đặt những nụ hôn ấm áp lên chân mày, sống mũi, đầu mũi, bờ môi. Anh dùng đôi môi mềm mại thay cho ngón tay, từ từ phác họa từng đường nét khuôn mặt cô.

Trước mắt anh, cô tựa như em bé sơ sinh mềm mại, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh không rời.

"Chu Lai." Anh khẽ gọi tên cô, chỉ đơn giản muốn được gọi tên cô thôi.

"Chu Lai."

"Chu Lai."

Chu Lai cũng nhẹ giọng đáp lại, khóe môi cong lên đầy hạnh phúc: "Gì thế anh?"

Lâm Tư Dật thì thầm: "Anh chỉ muốn gọi em thôi."

Trước đây anh chưa từng dám đường hoàng chính chính gọi tên cô như thế.

Hai chữ "Chu Lai" vốn là cấm kỵ, đủ khiến anh rối loạn cả tâm can.

Không dám gọi, cũng không dám nghe. Chỉ cần nghe thấy âm tiết tương tự, anh cũng có thể thất thần cả ngày dài.

Lâm Tư Dật vốn luôn tự hào về khả năng tập trung của mình. Khi đọc sách, trong mắt anh chỉ có dòng chữ. Dù xung quanh ồn ào đến đâu, anh vẫn chuyên tâm hoàn toàn. Có lần ở thư viện, đang chăm chú tra cứu tài liệu, bỗng nghe bên tai có người nhẹ giọng nói "Chu Lai", anh lập tức như bị giật khỏi trang sách, vô thức quay đầu tìm kiếm.

Dù biết không thể là cô, anh vẫn không kìm được lòng mà ngoảnh lại nhìn.

Hồi tốt nghiệp cấp ba, khi điền nguyện vọng, Lâm Tư Dật vô tình biết được Chu Lai sẽ đến thành phố H, liền không do dự chọn trường đại học ở đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!