Chương 28: Không nuốt lời

Sáng sớm, Chu Lai rủ Phương Tinh cùng đi spa, sau đó tiếp tục dạo phố mua sắm, rồi ghé vào một quán ăn đang hot trên mạng để dùng bữa tối. Lịch trình của cô dày đặc từ sáng đến tối, không chừa một khoảng trống nào.

Nhưng Phương Tinh phát hiện ra điều bất thường. Chu Lai lúc nào cũng dán mắt vào điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai mà cứ cười tủm tỉm như thiếu nữ mới yêu. Nhân lúc cô không để ý, Phương Tinh lén liếc qua, vừa lúc thấy Chu Lai gửi bức ảnh đồ ăn cho một người có tên "Lâm Ngoan Ngoãn".

Phương Tinh lập tức nổ tung: "Lâm Ngoan Ngoãn này chính là bạn Lâm phải không? Hóa ra cả ngày hôm nay mày ôm điện thoại là để tán tỉnh cậu ta?"

Chu Lai nhướng mày, thản nhiên: "Sao? Không được sao?"

Phương Tinh nheo mắt: "Không ngờ mày thật sự chinh phục được Lâm Tư Dật."

Chu Lai bật cười: "Anh ấy thật sự rất thú vị."

Nghĩ đến những bức ảnh Lâm Tư Dật gửi cho cô mấy ngày nay. Từ lợn rừng, thỏ hoang đến đủ loại cây cỏ lạ mắt – Chu Lai lại thấy vui vẻ. Cô còn nhận ra anh dần cởi mở hơn trước, thỉnh thoảng kể chuyện cười khiến cô phải bật cười không ngớt.

Phương Tinh hiểu lầm, tưởng Chu Lai chỉ đang "chơi đùa" với Lâm Tư Dật. Nhớ lại lần trước cô trêu ghẹo bạn, giờ thấy hai người suốt ngày âu yếm như thế, Phương Tinh không khỏi cảm thán.

"Nói đi, hai người giờ tiến triển đến đâu rồi?" Phương Tinh nhấp một ngụm cà phê, tò mò hỏi.

Chu Lai cũng uống một ngụm, ngơ ngác: "Tiến triển gì cơ?"

"Ôm ấp, hôn hít, hay là… lên giường, đã đến bước nào rồi?"

"Phụt!" Chu Lai suýt phun cà phê, mặt đỏ bừng: "Mày nói giảm nói tránh chút đi!"

Cô thích trêu chọc Lâm Tư Dật là chuyện khác, nhưng nghe bạn nói thẳng thừng như vậy vẫn thấy ngượng nghịu.

Phương Tinh bĩu môi: "Mày đừng giả vờ ngây thơ nữa."

Chu Lai lầm bầm: "Làm gì phải nhanh thế…"

"Thế là mày chưa đến đâu rồi. Tao tưởng mày đã "ăn tươi nuốt sống" Lâm Tư Dật cơ."

Chu Lai: "…"

Cô bỗng im lặng, thậm chí… gương mặt càng đỏ hơn.

Một ý nghĩ táo bạo chợt lướt qua tâm trí.

Bề ngoài Chu Lai có vẻ phóng khoáng, nhưng thực ra đời tư cô vô cùng trong sạch. Có lẽ vì gia đình, từ nhỏ cô đã không tin vào tình yêu nam nữ. Dù có nhiều người theo đuổi, cô vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt.

Gặp được Lâm Tư Dật là duyên phận đúng thời điểm. Giờ đây, khi đã có tiền bạc, tuổi trẻ và sắc đẹp, Chu Lai muốn thử cảm nhận một thứ tình cảm khác. Vì thế, cô chủ động tiếp cận anh, không hề ngần ngại.

Là bạn thân, Phương Tinh vẫn phải nhắc nhở Chu Lai: "Tao có cả một ngàn lời khuyên nhưng tao chỉ muốn nói một câu. Đừng bao giờ hy sinh quá nhiều vì đàn ông! Đàn ông không đáng!"

Phương Tinh là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Cô cho rằng đàn ông chỉ là phụ kiện của phụ nữ. Phụ nữ thời đại mới phải độc lập cả về kinh tế lẫn tinh thần, đừng để tình cảm làm mờ mắt.

"Chơi đùa với đàn ông thì không sao, nhưng đừng đánh mất trái tim mình."

Chu Lai nghe mà mơ hồ. Hiện tại, cô chẳng nghĩ quá nhiều, chỉ mong Lâm Tư Dật sớm trở về Thành phố H.

Trước giờ, cô chưa từng biết cảm giác yêu đương lại ngọt ngào đến thế. Giờ thì cô hiểu rồi – không ai có thể khước từ sự rung động ấy, Chu Lai cũng không ngoại lệ.

Dù vậy, lời Phương Tinh cũng khiến cô chợt tỉnh ngộ. Có lẽ cô đã quá đắm chìm. Xưa nay, phụ nữ luôn là người chịu thiệt trong chuyện tình cảm, cô phải cẩn thận.

Còn Lâm Tư Dật nghĩ gì về mối quan hệ mập mờ này? Chu Lai không biết, cũng chẳng buồn đoán.

***

Chu Lai về đến nhà lúc 8 giờ tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!