Điên rồi. Đúng là điên rồi.
Vừa bước chân về đến nhà, Chu Lai đã bị Phương Tinh gọi điện liên tục như truy sát.
"Chu Lai, mày điên lắm rồi! Tao phục mày sát đất!"
"Mày tưởng tao không nhìn ra mối quan hệ giữa tụi mày sao?"
"Nói thẳng nhé, những ai thực sự không có gì với nhau mới thoải mái vui đùa. Còn kẻ nào che giấu điều gì đó mới cố tình tỏ ra bình thường suốt cả buổi."
"Vậy rốt cuộc giữa mày và Lâm Tư Dật bây giờ là thế nào?"
Chu Lai bật video call rồi thả điện thoại sang một bên, bắt đầu mở đống bưu kiện chất đống như núi.
Nửa tháng vắng nhà, dù đã có dì giúp việc dọn dẹp, nhưng bưu phẩm gửi đến vẫn tích tụ thành đống. Dì giúp việc rất chu đáo, xếp chúng gọn gàng từ lớn đến nhỏ ở góc trống gần cửa. Chu Lai ngồi bệt xuống sàn, đặt điện thoại trước mặt, vừa mở hàng vừa tâm sự với Phương Tinh.
Nhìn đống bưu kiện hỗn độn, Phương Tinh lập tức chuyển chủ đề: "Trời ơi, mày mua sắm kinh thật đấy! Toàn mua linh tinh gì thế này?"
Vừa dứt lời, cô đã thấy Chu Lai rút ra một chiếc ốp lưng điện thoại.
Chu Lai lắc lắc chiếc ốp mới trước mặt Phương Tinh: "Dễ thương không? Heo con đáng yêu này."
"Tao nói không dễ thương được không?" Phương Tinh nhăn mặt, "Với lại, tao đã chán cái avatar đầu heo đáng ghét của mày lắm rồi, giờ còn thêm ốp heo nữa chứ? Mày có thể đổi avatar vì tao được không?"
Chu Lai đặt chiếc ốp xuống, chìm vào im lặng.
Bỗng nhiên, cô nhớ lại lời Lâm Tư Dật từng thì thầm với mình: "Cứ thích gì làm nấy, không cần vì ai mà thay đổi bản thân."
Dù câu nói nghe như lời dỗ dành trẻ con, Chu Lai vẫn không kìm được nụ cười.
Phương Tinh bên kia màn hình nheo mắt: "Cái vẻ mặt cười hí hí này… đang nghĩ đến Lâm Tư Dật đúng không?"
Chu Lai không chối cãi: "Ừ."
Phương Tinh lắc đầu: "Ghê thật đấy."
"Ghê gì?"
"Kiểu như mày đang tự đào hố chôn mình vậy."
"Không được sao?"
"Cũng không phải không được." Phương Tinh cảm thấy chuyện này diễn biến ngoài sức tưởng tượng của mình.
Ban đầu, cô tưởng Lâm Tư Dật chỉ là một gã mọt sách bình thường, ai ngờ không phải thế. Anh là tiến sĩ song ngành chứng tỏ có trí thông minh vượt trội. Trong khi Chu Lai chỉ có ngoại hình xinh đẹp, lại chỉ trải qua một mối tình duy nhất. Xem ra, cô đang ở thế yếu.
Là bạn thân, dù chưa hiểu rõ toàn bộ câu chuyện nhưng Phương Tinh vẫn muốn đứng về phía Chu Lai để cân nhắc cho cô.
"Mày thực sự nghĩ Lâm Tư Dật đáng tin cậy?" Phương Tinh hỏi nhẹ nhàng.
Chu Lai lắc đầu: "Không biết."
"Vậy nói cho tao biết, đêm Giao thừa đó, mày về Thành phố H là vì Lâm Tư Dật phải không?"
Chu Lai gật đầu: "Phải."
Phương Tinh mở to mắt: "Mày chơi lớn thật đấy!"
Thực ra, Chu Lai chẳng nghĩ gì đến chuyện "chơi" hay không. Cô chỉ đơn giản làm theo tiếng nói của trái tim.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!