4 ngày trước, Chu Lai được Lâm Tư Dật đưa về nhà.
Lúc đó, chỉ có ông trời mới biết Chu Lai vui như thế nào.
Nếu tâm trạng có thể dùng màu sắc để miêu ta, thì cô khi đó sẽ là màu hồng phấn.
Trong thang máy, Chu Lai ngân nga lạc điệu một bài hát. Sau đó cô mím môi, dựa lưng vào tường thang máy, nhớ lại nụ hôn với Lâm Tư Dật. Chu Lai hầu như không có kinh nghiệm yêu đương. Đây là lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi một người đàn ông, cô không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô chỉ cảm nhận được là hơi ấm từ lòng bàn tay của Lâm Tư Dật đặt ở vòng tay cô. Rất ấm và cũng rất nóng.
Cô trằn trọc cả một đêm, thực tế còn thú vị hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Lâm Tư Dật rất đơn thuần, nhưng cũng rất giỏi về vấn đề này.
Chu Lai cảm thấy như mình mới phát hiện ra một món báu vật bí mật. Cô chỉ muốn giữ riêng món báu vật này cho riêng mình.
Khi Chu Lai vừa về đến nhà, cô nhận được điện thoại của bố cô – Chu Cao Trì.
Gọi điện cho con gái vào lúc 1 giờ sáng, đúng là chỉ có mỗi một Chu Cao Trì vô tâm mới thế. Nhưng Chu Lai đã quen rồi, cũng không để tâm, làm gì cũng khác người ta, thôi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền.
Như vậy cũng tốt. Chu Lai chưa từng oán trách ông ấy,
Tuổi nổi loạn, nhiều tiền lại không ai quản lý. Không phải là tiên sao? Chỉ là bây giờ nhìn lại, Chu Lai lại sợ. Nếu khi đó, cô đi nhầm đường, đàm đúm với mấy đứa vô công rỗi nghề, không biết bây giờ cô sẽ thành ra thể thống gì. Nếu như vậy, cô và Lâm Tư Dật như người của hai thế giới, không có điểm giao nhau.
Song, Chu Lai nghĩ nếu cô không chủ động, e là cô và Lam Tư Dật sẽ không có quan hệ gì.
Tiếng chuông điện thoại vẫn reo.
Chu Lai vốn không muốn nghe máy, nhưng tiếng chuông cứ reo mãi không dứt, thế là cô quẹt nút nghe cuộc gọi.
Tình huống hôm nay hơi khác biệt, là ngày đầu tiên của năm mới. Chu Cao Trì gọi điện cho cô cũng xem như là lời chúc mừng năm mới. Tuy là đại đa số mọi người chúc mừng năm mới vào Tết Âm lịch.
Chu Lai tháo giày, đi chân không vào trong nhà, không lạnh không nhạt nghe tiếng Chu Cao ở bên đầu dây.
Chu Cao Trì nói: "Bố vừa thấy con hát trên TV."
Chu Lai không biết đáp như thế nào: "Bố có chắc là bố vừa nhìn thấy?"
Chu Cao Trì đáp: "Đúng là con!"
Sau đó không biết ông ấy đang nói với ai: "Bấm tạm dừng tạm dừng, tua lại tua lại!"
Chu Lai hiểu ra: "Bố đang xem phát lại sao? Thảo nào."
"Hát hay lắm."
Chu Lai: "Con hát nhép."
Chu Cao Trì giữ thể diện cho cô: "Hát nhép cũng cần xem ai hát, người khác hát sao đẹp bằng con."
Chu Lai: "Có phải bố uống nhiều rồi không?"
"Đương nhiên không rồi." Chu Cao Trì giải thích ông ấy vừa đi tiệc xã giao về, lúc nói chuyện còn nấc cụt.
Chu Lai ngã xuống sô pha, cô mím môi, trong khoang miệng vẫn còn thoang thoảng mùi táo xanh.
Bỗng, cô nhớ đến dáng vẻ đỏ mặt của Lâm Tư Dật, môi khẽ cong lên.
Chu Cao Trì bên đầu dây kia nói với Chu Lai: "Lai Lai, hai ngày nghỉ con không về nhà sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!