Chương 20: Giữ vững phong độ

0 giờ 30 phút, Lâm Tư Dật tiễn Chu Lai ở cổng chính ký túc xá

Lúc này đã quá muộn, anh không thể để cô về nhà một mình. Anh bèn gọi một chiếc xe, đưa cô về.

Có lẽ đêm nay là giao thừa nên đường phố rạng sáng không quá tiêu điều, trên đường vẫn có vài ba người. Khi sang đường, con phố ấy đã hơi ồn ã, có vài tiếng hô hân hoan.

Lúc lên xe, Chu Lai không làm gì quá mức, cô vẫn đang tiêu hóa tất cả chuyện xảy ra tối nay.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ để xua tan đi rạo rực đang cháy trong cô.

Chu Lai cảm thấy hơi rối rắm. Cô chưa từng có cảm xúc như vậy, đổ dồn mọi sự chú ý vào một người. Lòng nôn nóng muốn hòa vào làm một với Lâm Tư Dật. 

Xe dừng đèn đỏ, Chu Lai quay sang nhìn Lâm Tư Dật.

Lâm Tư Dật vừa hay cũng đang nhìn về hướng Chu Lai. Cô mỉm cười nhìn anh, anh cũng cong khóe môi lên.

Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, thân mật cũng thân mật rồi.

Vậy quan hệ của hai người là thế nào? Mập mờ? Người yêu?

Không ai nhắc đến, cũng không ai ngỏ lời.

Chu Lai cứ ngẩn nga ngẩn ngơ, không khác Lâm Tư Dật là bao.

Từ đại học Z đến nhà Chu Lai không xa, ban đêm không bị kẹt xe nên chỉ mất khoảng mười mấy phút là đến nơi.

Lâm Tư Dật xuống xe, đưa Chu Lai lên lầu.

Tài xế vẫn ngồi đợi trên xe. Giữa hai người không có bất cứ hành động âu yếm nào nhưng ánh mắt của Chu Lai lại lấp lánh sáng ngời.

"Em lên nha." Dứt lời, cô mím môi nhìn anh, hệt như cô bé trốn đi chơi nửa đêm.

Dáng người cao to của Lâm Tư Dật đứng trước mặt cô, muốn ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng: "Em lên đi."

"Anh về tới trường thì nhớ gửi tin nhắn cho em."

"Ừ."

Đợi đến khi Chu Lai vào rồi thì Lâm Tư Dật mới lên xe. Anh ngồi vào vị trí cô vừa ngồi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ như cô vừa nãy. Anh hạ cửa sổ xe xuống, để cơn gió lạnh thổi vào mặt anh.

Như một giấc mộng.

Lâm Tư Dật vô thức mím môi, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Chu Lai còn vương lại .

Anh nhắm mắt lại, nghĩ vẩn vơ gì đó mà đôi môi cong lên, gương mặt toát lên vẻ dịu dàng.

Tài xế có lẽ cảm thấy chặng đường này quá nhàm chán nên chợt mở miệng nói chuyện với Lâm Tư Dật. Trên gương mặt gã nở một nụ cười sâu xa, "Em trai, bạn gái cậu đẹp quá, cậu may mắn lắm đấy." 

Lâm Tư Dật nghe vậy thì mở mắt ra, sự dịu dàng đã thay bằng vẻ lạnh lùng. Nhìn gã tài xế bằng ánh mắt sắc như dao, trông rất khó chịu.

Theo thông thường, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nhưng khi gã mở miệng nói chuyện, lại thêm biểu cảm trên gương mặt, Lâm Tư Dật có thể đoán được phần nào tính tình của gã.

Gã tài xế này không phải là người tốt lành gì.

Lâm Tư Dật không trả lời, gã tự biên tự nói: "Nhưng kiểu bạn gái như cậu tôi gặp nhiều rồi. Hồng nhan họa thủy, cậu hiểu chứ?"

"Không hiểu."

Lâm Tư Dật là người như vậy. Anh chỉ hiền với người quen, yêu hận rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!