Có nhiều khi nhớ lại, Chu Lai đều cảm thấy nụ hôn này thật khó tin.
Không có kế hoạch, cũng không có báo trước. Cô một tay ôm cổ áo của Lâm Tư Dật, một tay cầm bó hoa giấu sau lưng.
Thực ra, Chu Lai cũng không có nhiều kinh nghiệm.
Một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước. Chu Lai nhanh chân lùi ra sau, nghiêng đầu nhìn Lâm Tư Dật.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của Lâm Tư Dật vẫn còn hơi hổn hển. Nhưng là từ thở gấp sang hít thở sâu.
Trong hơi thở của Chu Lai đều là mùi bạc hà nhàn nhạt của anh, còn có chút vị táo ngọt.
Hai người cứ đứng ngẩn ngơ.
Chu Lai không biết Lâm Tư Dật có cảm thấy phản cảm hay không. Bởi vì dáng vẻ của anh rất thản nhiên, hoặc có lẽ do anh vẫn chưa thích ứng được chuyện đang xảy ra.
Chu Lai phá vỡ sự im lặng, xem như không có chuyện gì xảy ra, hỏi Lâm Tư Dật: "Anh chaỵ xuống đây à?"
Lâm Tư Dật gật đầu.
Trái tim của anh đang đập rất rất rất nhanh. Không biết là do chạy nhanh hay là vì cái khác.
Chu Lai nhìn cổ tay trắng nõn, giả vờ xem đồng hồng: "Ây, em nói một phút, anh lại nhiều hơn một phút rồi nè."
"Đồng hồ của em không đúng."
Lâm Tư Dật rất tự tin thời gian anh chạy không nhiều hơn một phút.
Chu Lai thoáng nhìn Lâm Tư Dật. Trong ánh mắt trong vắt của anh như hiện lên ánh sáng, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ không đồng ý của anh.
Lâm Tư Dật cúi đầu. Anh nhận ra vừa nãy Chu Lai đã hôn anh. Vừa mềm vừa thơm, lại có chút ngòn ngọt.
Anh lại ngẩng đầu lên, nhìn Chu Lai với ánh mắt thuần khiết.
Xung quanh dần có người vây quanh, có âm thanh xì xào. Nhưng trong mắt anh chỉ có cô.
Không ổn rồi.
Chu Lai không thể cưỡng lại biểu cảm ngây thơ của anh. Trong đôi mắt anh tựa như chứa đựng cả một bầu trời đầy sao sáng bao la. Tựa như mặt hồ cô đơn tĩnh lặng nhưng vì sự xuất hiện của cô mà sóng xô mãnh liệt.
Hệt như chàng trai bị cô bắt nạt, hoặc có lẽ cô đã làm vấy đục sự trong sáng của anh.
Trong tim Chu Lai dâng lên cảm giác mơ hồ.
Dù đã muộn rồi nhưng dưới mặt đất lại có những ngọn đèn được xếp thành hình trái tim, người đi qua sẽ nghĩ ngay là có người đang tỏ tình.
Chu Lai và Lâm Tư Dật chính là nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích. Người đi đường dần dần đứng lại, tò mò nhìn họ.
Có cả tiếng cổ vũ.
Nhưng Lâm Tư Dật lại không nghe thấy gì cả, trong mắt anh chỉ có mỗi Chu Lai. Cô gái như ánh đèn sáng lấp lánh trong màn đêm, nụ cười của cô rạng ngời sáng bừng thu hút ánh nhìn của anh. Chu Lai của bây giờ khác với cô của trên sân khấu. Trong đôi mắt cô dường như chỉ có anh, chỉ cười với mỗi anh.
Bỗng có người hét lên: "Hôn đi!"
Sau đó có người nhiệt tình cổ vũ.
Lâm Tư Dật nhìn theo hướng âm thanh được phát ra, lúc này anh mới biết xung quanh hai người đã có người đứng xem. Thậm chí có người còn đứng quay phim, xì xào bàn tán.
Thực ra trong trường học thường xuất hiện những cảnh này. Dù có cổ xỉ nhưng đây là điều đại diện cho thanh xuân, đại diện cho nhiệt huyết. Cho dù có diễn ra hàng nghìn hàng vạn lần thì vẫn có người không phải là nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu nhưng lại tưởng tượng rằng bản thân có thể trở thành nhân vật chính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!