Chương 15: Cậu là vị táo ngọt.

Ký túc xá của tiến sĩ là nam nữ được ở cùng một khu, cũng như không có quy định nghiêm của ký túc xá đại học.

Lâm Tư Dật chỉ đơn thuần muốn cho Chu Lai lên phòng uống một cốc nước, hoàn toàn không có ý nghĩ khác.

Anh đi trước dẫn đường, đi nhanh hơn Chu Lai một bước nhấn thang máy.

Chu Lai nhìn tòa nhà mà cảm khái: "Có cả thang máy luôn nè!"

Lâm Tư Dật nói: "Đây là ký túc xá mới, thiết bị ở đây cũng tốt hơn."

Chu Lai nói: "Ký túc xá trường đại học của tớ là một phòng bốn người. Tớ không chịu nổi ở chung với mấy bạn khác nên đã dọn ra ngoài ở riêng."

Cô không kể mấy cô đấy rất xấu tính, ngay cả đồ dưỡng da của cô cũng dùng trộm.

Với Chu Lai, bốn năm đại học thật kinh khủng. Cô vừa nghĩ đến là tâm trạng liền xấu đi.

Chu Lai tự ti: "Ây da, tó là đứa học kém."

Lâm Tư Dật nói: "Cậu học chuyên ngành tài chính ở Đại học C cũng là trường xếp hạng top của tỉnh."

Thang máy vẫn chưa đến, Chu Lai nghiêng đầu nhìn Lâm Tư Dật: "Cậu biết tớ học ở Đại học C?"

Lâm Tư Dật nhìn số tầng đang giảm xuống trên màn hình thang máy, ung dung nói: "Lớp tụi mình đến thành phố H đa số đều học trường này?"

Chu Lai hỏi: "Ngoại trừ tớ và cậu thì còn có ai?"

Lâm Tư Dật không ngờ cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này. Anh im lặng.

Thang máy mở cửa, Lâm Tư Dật thuận thế nói: "Vào đi."

Chu Lai không nhịn được mà kể cho anh nghe: "Câu biết không? Ký ức hồi đại học của tớ không tốt chút nào."

Lâm Tư Dật không lên tiếng. Sau khi ấn số tầng, anh nghiêng đầu nhìn cô. Vì anh biết, Chu Lai sẽ chủ động nói.

Tối nay, dường như có một giao hẹn ngầm giữa hai người. Chu Lai sẽ luôn là người nói nhiều nhất. Cô thích nói, anh sẽ lắng nghe. Giữa hai người có một sự hòa hợp dịu êm.

Khoảng thời gian thời đại học của Chu Lai là những ký ức không mấy tốt đẹp. Nguyên nhân chủ yếu là do cô và bạn cùng phòng ở chung không mấy vui vẻ, cộng thêm việc cô thường đi chụp ảnh. Dần dà theo tự nhiên cô không có bạn thân lúc học đại học. Nhưng chuyện gì thì cũng có lợi có hại. Chu Lai khi ấy đã gặp được Phương Tinh đang làm việc ở tòa soạn.

Năm nhất đại học, Chu Lai rất nổi tiếng ở khoa tài chính. Cô xinh đẹp, lúc nào cũng mặc đồ hiệu, đồ dưỡng da cô dùng cũng là thương hiệu cao cấp mấy nghìn tệ.

Có một khoảng thời gian, sinh viên cùng khóa lén truyền tai nhau Chu Lai cặp đại gia. Lời đồn khi ấy rất khó nghe. Chẳng có một người bạn nào bảo vệ Chu Lai. Thậm chí họ còn dặm mắm thêm muối, càng đồn càng nói bậy.

Có một lần xấu tính nhất là khi Chu Lai đang đi trong trường thì các bạn cùng khoa nói xấu sau lưng cô.

Tính cách Chu Lai vốn không phải là người chịu nhịn. Thế là cô xoay người lại chất vấn mấy cô đó. Một cô mang dáng vẻ của công lý mà nói: "Cậu làm gì thì trong lòng cậu biết rõ."

Chu Lai tức điên. Nhưng khi đó lý trí bảo cô không nên xúc động. Cô bình tĩnh bật ghi âm trong điện thoại, xem các cô có dám nói lại lần nữa không.

Dưới ánh mắt của những người xung quanh, các cô nói: "Ai mà không biết mày cặp đại gia, bao nhiêu người nhìn thấy mày được xe sang đưa đón. Mấy món đồ hiệu mày mặc không cảm thấy bẩn sao?"

Chu Lai ghi âm lại. Ngày hôm sai cô báo cáo với giảng viên. Không những như thế, cô còn gửi cho đối phương đơn kiện của luật sư.

Có lẽ là do tính cách của Chu Lai quá ương ngạch và hẹp hòi. Dần dà, những tin đồn xấu về cô cũng biến mất.

Lúc Chu Lai nói, biểu cảm trên mặt cô rất sinh động.

Một sự việc có lẽ nhàm chán nhưng qua cách truyền đạt nhiều màu sắc, sinh động của cô khiến cho người khác cảm thấy rất thú vị. Cô là người vừa mới gặp sẽ đem đến cho người khác cảm giác lạnh lùng, cao ngạo. Nhưng khi tiếp xúc rồi thì bản chất đáng yêu của cô gái miền Nam được bộc lộ.

Chẳng mấy chốc đã lên đến tầng 10 – nơi Lâm Tư Dật ở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!