Buổi chiều, Chu Lai đang tìm quần áo thì Phương Tinh gọi video cho cô.
Cả một phòng treo quần áo nhưng Chu Lai vẫn không tìm được bộ nào ưng ý. Không phải là không đẹp mà là cô cảm thấy chúng không phù hợp.
Phương tinh nói: "Hôm nay tao về, mày có tới không?"
"Không, tao có hẹn rồi."
Phương Tinh nghĩ Chu Lai lại tham gia tiệc tùng gì đó, "Bộ mày đang mặc cũng ổn áp đấy."
Chu Lai đi đến trước gương ướm thử.
Cô đang mặc một chiếc áo hoodie dài trùm mông với một chiếc quần leggings bó sát. Mặc như vậy thì chân phải đẹp. Chân Chu Lai rất đẹp, vừa thẳng lại thon dài. Nếu là mùa hè thì ưu thế của đôi chân này càng rõ ràng. Nhưng bây giờ là mùa đông, nhiệt độ ngoài trời dưới 10 độ C, cô mặc như vậy đi hẹn hò thì hơi lố.
Phương Tinh nói: "Bộ này phối với boot ngắn rất giống sinh viên."
Chỉ vì hai từ "sinh viên" mà Chu Lai lập tức quyết định mặc bộ này.
Phương Tinh cười: "Mày tham gia gì vậy? Có nhiều người nổi tiếng à?"
Chu La ném thẳng cho một quả bom nặng ký: "Tao đi hẹn hò với Lâm Tư Dật."
Phương Tinh ở bên kia video đang uống trà sữa liền bị sặc: "Chu Lai! Đến đâu rồi, mày mau khai thật cho tao!"
Chu Lai có sao nói vậy.
Trước mắt cô cảm thấy rất ưng Lâm Tư Dật. Nhưng hai người cũng không gặp nhau nhiều, không biết sau bữa tối nay có tiến triển thêm được bước nào không.
Tiêu chuẩn của Chu Lai rất cao. Đàn ông đẹp trai trong mắt cô chỉ là cấp nhập môn, qua bài kiểm tra đầu tiên, đẹp trai mà tính cách không phù hợp thì cô sẽ không ưng.
Cô là người cuồng tay, giọng nói, nhan sắc,… nhiều quá không kể hết.
Phương Tinh nói: "Tao có nghe Thiệu Uy nói là đàn anh của cậu ta là một người sống rất healthy, phải nói là như Đường Tăng. Xung quanh toàn là mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần mà anh ta còn ngồi viết luận văn được, không hề bị một xíu ảnh hưởng nào."
"Cậu ấy rất đáng yêu." Chu Lai đánh giá.
Phương Tinh suy đi nghĩ lại cũng không thể nào đặt hai từ "đáng yêu" cùng với Lâm Tư Dật được.
Nếu là lần đầu hẹn hò, Phương Tinh đề nghị với Chu Lai: "Mày mặc lắm quần, đã vậy còn kín mít thế kia thì hấp dẫn được ai hả?"
Chu Lai không đồng ý: "Mày đúng là nông cạn."
"Tao mà nông cạn, nói cho mày biết đàn ông toàn là động vật thị giác."
Chu Lai hừ nhẹ: "Mày đã thấy Đường Tăng bị yêu tinh nào dẫn đi chưa?"
Phương Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng.
Thật ra lần gặp Lâm Tư Dật ở quán bar không phải là lần đầu tiên cô ấy gặp anh, có một lần Thiệu Uy hẹn Lâm Tư Dật đến quán cà phê để hỏi về nội thất, lúc ấy Phương Tinh cũng ở đó.
Khi ấy Phương Tinh biết Lâm Tư Dật không học chuyên ngành thiết kế nội thất nhưng lại trách Thiệu Uy không làm được việc.
Sau khi gặp được Lâm Tư Dật, cô mới biết bản thân quá nông cạn.
Lần đầu gặp Lâm Tư Dật, anh cho cô cảm giác cao không với tới. Nhưng không phải vì anh cao ngạo mà là vì thái độ khiêm tốn đúng mực của anh, vừa nhìn là biết người có giáo dục tốt, cách cư xử khiến người khác phải kính nể.
Trong suốt buổi gặp mặt, Lâm Tư Dật đều chăm chú nghe những thắc mắc của Thiệu Uy. Anh không đột ngột ngắt lời đối phương để nói ra quan điểm của mình, mà đến cuối cùng anh mới liệt kê ra những điều cần nói. Sau đó kết luận bằng một câu đúng trọng điểm.
Lâm Tư Dật biết rất nhiều thứ, anh như một quyển sách bách khoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!