Trương Cảnh Phong lại đến nhà người phụ nữ tên Bạch Tuyết này một lần nữa, một người đàn bà kỳ quái, điên điên khùng khùng, nhưng lại là bảo bối cưng của một cảnh sát hình sự nào đó ở Thượng Hải.
"Cái người họ Từ kia không tự đến sao?"
Người đi cùng Trương Cảnh Phong là một cảnh sát trẻ hơn, tên là Ngưu Tâm Thành. Như cái tên của mình, cậu ta là kẻ nghĩ gì nói nấy, thẳng thắn đến mức hơi ngốc nghếch.
Nhưng phải công nhận rằng cậu ta nói đúng ý anh ta. Trương Cảnh Phong thực sự không muốn đến đây một chút nào.
Lan Châu đã mưa bão liên tục hơn một tuần.
Từ sau trận bão cát chưa từng có trong lịch sử, trời cứ thế mà mưa không ngớt. Miền Tây Bắc vốn khô hạn, hầu như không có biện pháp phòng chống lũ lụt, nên nước cống tràn khắp đường phố, hòa lẫn với bùn đất và rác rưởi, quét qua lốp xe, ống quần, giày dép của người đi đường, ghê tởm đến cực điểm.
Nhưng ai bảo cảnh sát Lưu lại là sư phụ của anh ta chứ? Lão già chết tiệt đó, ngồi rung đùi trong văn phòng ấm áp, chân thối vắt lên bàn, tay bưng chén trà, chỉ buông một câu nhẹ bẫng đã đá anh ta đến cái chỗ quỷ quái này:
"Đi xem một chút đi! Không phải cậu đang trên đường đến Ngũ Tuyền Sơn xử lý vụ việc à? Tiện đường ghé qua Cổ Lâu Hạng nhìn một cái, có chết đâu!"
Chết tiệt nhất là ở đây lại có một cái chợ.
Bong bóng heo ngâm trong vũng nước bẩn, mùi tanh của máu gà, máu vịt, máu heo xộc lên tận óc, khiến người ta muốn nôn muốn ói.
"Ai mà biết được?
Nghe nói ly hôn rồi. Bên Thượng Hải dạo này có một vụ án lớn, bị bưng bít, chắc áp lực nặng lắm. Người phụ nữ này còn chặn hết liên lạc với tên cảnh sát Từ kia, ha ha, chắc anh ta sốt ruột phát điên rồi, như mèo cào gan ruột. Thế nên mới nhờ tôi với cảnh sát Lưu qua xem cô ta có ổn không.
Kết quả cậu đoán xem?"
Anh ta dừng bước, ghé sát tai Ngưu Tâm Thành thì thầm: "Người phụ nữ đó… đang ở cùng một thằng nhóc con."
Nói rồi, anh ta nháy mắt đầy ẩn ý.
"Cậu hiểu rồi chứ?"
"Đậu má…"
"Nhưng đó không phải trọng điểm."
Trương Cảnh Phong nhìn vẻ mặt ngây thơ của đàn em, suýt nữa thì bật cười.
"Trọng điểm là, cô ta…"
Anh ta giơ tay ra hiệu trước bụng mình, tạo thành một hình dáng tròn trịa.
"Sao? Gì mà chơi bời đến mức này đúng không?"
"Chuyện… chuyện này… không phải…"
Ngưu Tâm Thành cảm thấy não mình chắc bị nước mưa tưới cho ngập úng luôn rồi.
"Cảnh sát Thượng Hải, cô vợ nhỏ, mang thai, trai trẻ…
"Những từ khóa ấy trôi nổi như rác rưởi trong cái đầu đang ngập nước của cậu ta, mãi lâu sau mới xâu chuỗi lại được: Cô vợ nhỏ của cảnh sát Thượng Hải, đang mang thai, lại lên giường với một thằng nhóc con!"Đệt! Căng quá đi mất!
"Nhưng còn có chuyện kí. ch thí. ch hơn nữa. Một tia sét xé toạc bầu trời,"ẦM!!!" đánh xuống đất. Cùng lúc đó, tiếng hét chói tai vang lên từ đám đông phía trước. Ngưu Tâm Thành cảm giác đầu mình như muốn nổ tung. Cơn đau từ não truyền xuống cổ, lan khắp cột sống.
Ở Trung Quốc thế kỷ 21 với nền an ninh trật tự tốt đẹp, một cảnh sát khu vực mới 24 tuổi như cậu ta trước đây cũng chỉ thấy cảnh tượng này qua phim ảnh và sách vở: Một người phụ nữ bị một người phụ nữ khác bắt làm con tin. Người phụ nữ bị bắt có thai. Người bắt cô ta là một bà lùn tịt.
Đúng vậy, một bà lùn, mặc váy hoa, mặt mày gầy gò, nhọn hoắt như một con khỉ chưa phát triển đầy đủ. Trên cái đầu hói lơ thơ vài sợi tóc, máu tươi đang ứa ra đỏ lòm.
Ban đầu cậu ta thậm chí còn không nhận ra người đó. Nếu không phải vì con dao đang kề sát cổ người phụ nữ có thai kia, cậu ta cũng chẳng biết là chuyện gì đang xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!