Chương 8: Một người đàn ông muốn làm ba và một người phụ nữ không muốn làm mẹ.

"Trong vài ngày tới, Lan Châu sẽ tiếp tục có mưa kéo dài, nhiệt độ giảm mạnh. Mong người dân chú ý giữ ấm và nhớ mang dù khi ra ngoài!"

Chiếc tivi trong phòng khách vẫn đang phát bản tin dự báo thời tiết. Người dẫn chương trình không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào, khiến người ta có cảm giác như cô ấy thực sự quan tâm đến mình vậy.

Bạch Tuyết nằm trên chiếc ghế bập bênh mới mua, đung đưa qua lại, khiến chiếc ghế mây phát ra những tiếng kẽo kẹt dễ chịu. Trên đầu gối cô đắp một tấm mền họa tiết phong cách Bohemian, cũng là một món đồ cô tìm được ở chợ đồ cũ.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa như trút nước ào ạt rơi xuống, từng giọt mưa đập vào cửa kính tạo ra những tiếng lộp bộp vang vọng. Trong phòng thì rất ấm áp, bộ tản nhiệt nóng rực, khiến cô cảm thấy thích cái lạnh của Lan Châu, cái lạnh khô ráo, chứ không phải cái lạnh ẩm ướt của miền Nam.

Ít nhất so với lần mang thai trước, đầu gối của cô cũng không còn đau đến mức ấy.

Lần trước… khoảng thời gian này của lần trước có lẽ cô đang gọi điện cho Từ Chiêu Lâm. Khi đó, cô đang trong thời gian nghỉ thai sản ở nhà, rảnh rỗi quá mức, nên gọi hết cuộc này đến cuộc khác. Vừa ăn quả óc chó, cô vừa nghe anh ta ở đầu dây bên kia kêu ca, bực dọc.

Ở Thượng Hải, cô cũng có một chiếc ghế bập bênh như vậy, cũng làm từ mây, cũng phát ra những tiếng kẽo kẹt dễ nghe như bây giờ.

Những âm thanh ấy luôn khiến cô nhớ lại cảnh hồi bé, khi cô ngồi trong lòng bà nội nghe kể chuyện.

"Có về nhà không?"

"Không phải đã nói là không về sao? Nói bao nhiêu lần rồi? Em có chuyện gì không? Không có thì tự tìm việc mà làm đi! Đói thì gọi đồ ăn ngoài, ăn ít cay thôi, đừng ăn đồ sống, đợi shipper đi rồi hãy ra lấy! Hai ngày tới anh đi công tác, em tự ở nhà mà lo cho mình. Nếu thấy không khỏe thì tìm mẹ em!"

"Bây giờ em đang không khỏe đây." Cô cắn nát quả óc chó rắc một cái, từ tốn bóc lớp vỏ mỏng bên trong. "Cũng tìm mẹ em sao?"

"Không khỏe chỗ nào?"

Giọng anh ta nghiêm túc lại, bớt đi sự cáu kỉnh.

"Trong lòng không khỏe."

"Bạch Tuyết, em có bị bệnh không vậy? Hả? Em có muốn đến cục của bọn anh xem bọn anh bận thế nào không? Nếu rảnh rỗi quá thì đi làm lại đi? Không muốn sinh thì đừng sinh! Không ai ép em! Có ai làm vợ mà như em không…"

Cô nhớ lúc ấy anh ta còn chưa nói hết câu, cô đã dứt khoát cúp máy.

Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, họ đã gặp nhau ở Bệnh viện Phụ sản Quốc tế. Chính là vào buổi chiều hôm đó, cô mặt không cảm xúc cầm phiếu hẹn phẫu thuật, dựa lưng vào bức tường ngoài hành lang bệnh viện nghe anh ta chửi mắng mình.

"Này này này! Người nhà bệnh nhân, làm ơn giữ trật tự một chút được không? Đây là bệnh viện!" Một y tá nghiêm giọng quát lên, cuối cùng còn không quên liếc Từ Chiêu Lâm một cái đầy khinh thường.

"Anh không biết vợ mình đang mang thai sao?"

"Bạch Tuyết, bây giờ trong lòng cô thấy thoải mái chưa?

"Họ ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo ở hành lang bệnh viện, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Dưới mông cô là chiếc áo khoác của anh ta, còn anh ta thì chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Tóc anh ta dài ra, vài sợi rơi xuống trán, lẫn chút tóc bạc, râu ria thì lởm chởm, người toàn mùi mồ hôi và thuốc lá, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ."Thoải mái rồi.

"Cô tựa lưng vào ghế, tay đỡ lấy eo. Anh ta bật cười khẽ, cũng tựa người ra sau."Bạch Tuyết, có lẽ chúng ta nên suy nghĩ lại về mối quan hệ của mình. Cô khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi nghĩ rằng cô chưa sẵn sàng cho hôn nhân, mà tôi cũng vậy."

"Ly hôn? Được thôi! Dù sao anh cũng không yêu tôi." Cô đồng ý một cách dứt khoát, quay sang quan sát anh ta. "Phải không?"

"Tôi khuyên cô bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình đi. Nếu thứ cô nói đến là cái gọi là "tình yêu" trong mấy quyển tiểu thuyết đó, thì tôi e rằng khiến cô phải thất vọng rồi."

Từ Chiêu Lâm đứng dậy, cúi xuống nhìn cô.

"Để tôi đưa cô về trước. Chuyện sau này tính sau. Hôm nay tôi không có thời gian, vé tàu đã đổi sang chuyến tối rồi. Một lát nữa tôi với anh Ngụy phải xuất phát."

"Vậy sao anh còn ngăn cản tôi phẫu thuật?"

Trên xe, cô hỏi anh ta. Cả hai đã im lặng suốt cả quãng đường.

"Đứa bé, tôi muốn nó. Tôi muốn làm ba."

Từ Chiêu Lâm nhìn thẳng phía trước, không hề nhìn cô dù chỉ một lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!