"Cậu Từ đã về rồi?" Nghe tiếng mở cửa, dì Lương thò đầu ra từ trong bếp. Dầu trong chảo nóng lách tách bắn lên, bà ấy nâng cao giọng, cười nói: "Hôm nay cậu về sớm vậy!
"Dì Lương thực sự vui lắm. Bà ấy thấy thương cho Trân Trân, tối qua con bé nhất quyết không chịu ngủ, cũng chẳng chịu để bà ấy giúp làm bài tập thủ công, cứ cứng đầu đòi chờ ba về. Rồi cứ cách một lúc lại ngước nhìn đồng hồ trên tường, hỏi xem kim ngắn đã chỉ đến số mấy."Đến số tám rồi."
"Bà Lương ơi, bây giờ thì sao?"
"Chín rồi.
"Bà ấy thấy đôi mắt của Trân Trân càng lúc càng díp lại, hàng mi chớp chớp đầy buồn ngủ, hai mí mắt chồng lên nhau thành ba bốn nếp, vậy mà con bé vẫn kiên trì dán mắt vào chiếc đồng hồ trên tường. Nhưng dù sao trẻ con cũng là trẻ con. Trước khi kim đồng hồ chạm đến số mười, con bé đã ngủ gục trên sofa trong phòng khách. Tập vẽ, bút màu nước, kéo, keo dán vẫn nằm nguyên trên bàn trà, chưa động đến chút nào. Từ Chiêu Lâm về đến nhà lúc hơn mười một giờ, khi ấy Trân Trân đã được dì Lương bế vào phòng ngủ."Còn chưa làm bài tập sao?" Anh cau mày, sắc mặt tối sầm. Trên người nồng nặc mùi thuốc lá, lúc đứng ở cửa tháo giày, cởi áo khoác, anh đã nhìn thấy cuốn sách vẽ của Trân Trân trên bàn trà, không hề có một nét vẽ nào.
Cảm xúc của dì Lương đối với Từ Chiêu Lâm rất phức tạp. Bà ấy đã nhìn anh lớn lên, thậm chí còn quan tâm đến anh hơn cả mẹ ruột của anh.
Mẹ của Từ Chiêu Lâm, Địch Na, nói bà ấy là mẹ, chi bằng nói bà ấy chỉ thừa nhận hai thân phận: thương nhân và phụ nữ. Gương mặt lai Tây sắc sảo giúp bà ấy thuận buồm xuôi gió trên thương trường.
Bà ấy yêu vẻ đẹp của chính mình, tận dụng nhan sắc để kiếm tiền, thậm chí còn tôn thờ nó một cách cuồng tín hơn cả tôn thờ thần thánh.
Vì vậy, bà ấy dùng một phần rất nhỏ trong số tiền kiếm được, một phần thậm chí còn chẳng bằng một phần trăm số tiền bà ấy bỏ ra để chăm sóc nhan sắc và giữ dáng, để thuê người thay mình thực hiện nghĩa vụ làm mẹ: thức dậy lúc nửa đêm cho con bú, thay tã, dỗ dành khi đứa trẻ khóc quấy.
Trước khi tròn một tuổi, Từ Chiêu Lâm thường khóc đêm, dì Lương lo đến mức phải bế anh ra ngoài sân đi đi lại lại, cố dỗ cho anh nín khóc trước khi đánh thức Địch Na.
Từ Chiêu Lâm mang họ Từ, nhưng ngoài việc giữ lại họ ba, dì Lương chưa từng nghe Địch Na nhắc đến người đàn ông đó dù chỉ một lần trong suốt hơn mười năm trời. Kể cả khi tâm trạng bà ấy tốt, nói chuyện thao thao bất tuyệt, cũng chẳng bao giờ đề cập đến.
Cứ như thể Từ Chiêu Lâm tự nhiên xuất hiện trong bụng bà ấy vậy. Vậy tại sao bà ấy lại sinh con? Sinh xong, rồi bỏ ra một khoản tiền lớn để khôi phục lại nhan sắc bị tổn hại do sinh nở. Nhưng chưa bao giờ thấy bà ấy bế con, cũng chưa từng hôn con một lần. Còn Từ Chiêu Lâm?
Anh cũng chẳng bám mẹ. Khi bà ấy về nhà, anh đã đi ngủ; khi anh thức dậy đi học, bà ấy vẫn đóng cửa ngủ nướng để dưỡng da. Hai mẹ con như hai thực thể sống trong hai thế giới song song, cùng tồn tại dưới một mái nhà nhưng không hề có sự kết nối.
Ngoại trừ một lần, lần mà Từ Chiêu Lâm thi được… không điểm. Thực ra, chẳng thể gọi là "thi" được. Anh nộp bài trắng, ngoài ba chữ "Từ Chiêu Lâm
"viết nguệch ngoạc trên tờ giấy, chẳng còn gì khác. Lần đó là lần duy nhất hai mẹ con họ có sự giao tiếp thực sự, thông qua một cây roi mây. Cây roi mềm dẻo nhưng có độ đàn hồi cực tốt, vung lên không trung tạo ra tiếng rít vun vút, rồi"chát" một tiếng, quất lên lưng đứa trẻ, để lại một vết rách da rướm máu.
Địch Na không thương con.
Từ Chiêu Lâm đánh nhau, bị thương đầy mình, bà ấy chưa bao giờ quan tâm. Nhưng bà ấy không chấp nhận việc anh không giỏi giang. Bà ấy không cho phép trong cuộc sống của mình có bất kỳ thứ gì không hoàn hảo, kể cả đứa con của mình.
Mà sự cực đoan của Từ Chiêu Lâm, cũng được phản ánh theo một cách méo mó khác.
"Chiêu Lâm à, con thật sự không biết làm sao?" Dù giờ đây Từ Chiêu Lâm đã bốn mươi tuổi, dì Lương cũng đã là một bà lão ngoài sáu mươi, nhưng ký ức về đêm đó vẫn in sâu trong tâm trí bà ấy.
Cậu bé Từ Chiêu Lâm nằm sấp trên giường, trông như một con gấu bông bị xé toạc lớp lông, để lộ phần ruột bông bên trong. Những vết thương rách da lộ thịt càng trở nên dữ tợn trên làn da non nớt, sạm màu của anh. Bà ấy cầm lọ thuốc, nhưng không biết nên bôi vào đâu.
Giọng nói run lên vì đau lòng, nhưng vẫn phải cố ghìm xuống, sợ làm kinh động đến Địch Na đang ngủ. Dù Địch Na ngủ tận trên tầng hai, chắc chắn không thể nghe thấy, nhưng trong lòng dì Lương vẫn nơm nớp lo sợ.
"Không biết làm thì cứ để đó đã, làm những bài con biết trước. Dù sao cũng hơn là nộp giấy trắng. Như vậy mẹ con cũng sẽ không giận đến mức này."
"Con làm được hết, chỉ có câu hỏi nhỏ thứ hai của bài cuối cùng là không biết thôi."
Từ Chiêu Lâm vẫn nằm sấp trên giường, chẳng thèm hạ giọng. Anh đang trong giai đoạn vỡ giọng, giọng nói khàn đặc, trên mặt đã lún phún râu, đường nét khuôn mặt cũng cứng cáp hơn. Nhất là đôi mắt, sắc bén như dao, như lưỡi kiếm chưa qua mài giũa.
Lúc bị đánh, anh không kêu lấy một tiếng, chỉ r. ên rỉ trầm thấp trong cổ họng, nhưng ánh mắt thì cứ như đóng đinh lên mặt mẹ mình, như một con sói con nhe nanh gầm gừ đầy thù hận.
Còn giờ đây, ánh mắt ấy lại dịu xuống, vô thức dán chặt vào bức tường trong phòng, đờ đẫn nhìn lên đó. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn bằng đá tourmaline xanh biếc phản chiếu lên bức tường tuyết trắng, in bóng dì Lương đang cầm lọ thuốc.
Trên tường còn hắt lên một bóng dáng khác, là cái đầu của anh đang tựa vào gối.
Hai cái bóng dựa sát vào nhau, trông không khác gì một đôi mẹ con thực thụ.
"Chiêu Lâm, con… chỉ vì một câu hỏi không làm được mà lại nộp giấy trắng?"
Dì Lương kinh ngạc đến mức suýt không giữ được bình tĩnh, đôi mắt trừng lớn như hai cái chuông đồng. Nhưng Từ Chiêu Lâm chẳng hề chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào bóng hình hai người trên tường, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Không thể đạt điểm tối đa, thì cũng chẳng khác gì điểm không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!