Chương 6: Thỏ và Kẻ Giết Người Hàng Loạt.

"Alo? Tiểu Từ hả? Ừ, là tôi đây. Đúng rồi, đúng rồi, tôi với Tiểu Trương ở sở đã đến xem qua rồi. Đúng, cô ấy vẫn ở đó, vẫn ổn. Cô ấy còn nói dạo này có một người điên quấy rầy cô ấy. Hả? Không sao đâu! Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là một đứa ngốc sinh ra đã bị dị tật con của một bà bán rau ngoài chợ, đầu óc không bình thường. Khu đó ai cũng biết về cô ta cả, không có hại gì đâu, cậu yên tâm đi."

"Ừm, ngoài chuyện đó ra thì không có gì đâu. Cô ấy… vẫn ổn."

Trương Cảnh Phong, chàng cảnh sát trẻ tuổi, ngồi trong xe nhìn cảnh sát Lưu gọi điện cho viên cảnh sát họ Từ ở Thượng Hải, trong lòng không khỏi đảo mắt khinh bỉ. Làm cảnh sát đã khổ rồi, tên cảnh sát Thượng Hải kia chắc còn không biết người vợ cũ mà mình còn vương vấn đã sớm vui vẻ trên giường với một cậu trai trẻ rồi nhỉ?

Haizz… phụ nữ quả nhiên là loài sinh vật tàn nhẫn. Quan trọng hơn là cô ta cũng chẳng có nhan sắc gì đặc biệt, không xinh đẹp, không dễ thương, trông lúc nào cũng như sắp chết, tựa người vào đâu đó, mềm nhũn như chẳng có xương, hờ hững nâng mí mắt quét mắt nhìn người khác. Quầng mắt thâm, lấm tấm tàn nhang, được cái da rất trắng, người rất gầy, sống mũi cao, hốc mắt sâu, lông mi dài. Với họ Bạch của cô ta, chắc là người Hồi rồi.

Trang điểm lên chắc cũng tạm được, nhưng tinh thần của cô ta còn chẳng hơn gì mấy kẻ nghiện ngập. Dù sao thì, với kiểu người quang minh chính đại như anh ta, chẳng thể nào ưa nổi cái khí chất uể oải đó.

"Ừm… đúng vậy." Biểu cảm của lão Lưu trở nên lúng túng: "Nhưng cô ấy nói chỉ là người quen thôi, chắc chỉ là bạn bè, cậu đừng nghĩ nhiều."

Mắt Trương Cảnh Phong suýt lồi ra ngoài, túm lấy tay áo cảnh sát Lưu mà ra hiệu bằng khẩu hình: "Cái này mà cũng có thể nói ra sao?!"

Cảnh sát Lưu lập tức ra hiệu bảo im lặng, nhíu mày lắc đầu, rồi tiếp tục nói chuyện thêm vài câu khách sáo trước khi gác máy.

"Cậu tưởng tôi rảnh mà đi xen vào chuyện trai gái của người ta chắc? Họ Từ kia nghe ra cả rồi! Cậu nghĩ người ta làm cảnh sát bao nhiêu năm mà chỉ để đó hả?"

Cảnh sát Lưu cúp máy, lườm Trương Cảnh Phong một cái, trong lòng cảm thán. Vừa khâm phục sự nhạy bén của đối phương, vừa có chút đồng cảm với người đàn ông đó.

Nhưng lúc này, ở Thượng Hải, Từ Chiêu Lâm chẳng hề bi thương như cảnh sát Lưu tưởng tượng. Thực ra trong lòng anh không hề gợn sóng. Anh chỉ đơn giản nghe ra một khoảnh khắc ngập ngừng trong lời nói của cảnh sát Lưu, sau đó đưa ra suy đoán hợp lý nhất theo trực giác. Chỉ có vậy.

Trong phòng thẩm vấn, Chu Chính đã ngủ gật, xem chừng cũng không moi được thêm gì. Lúc ấy, Từ Chiêu Lâm mới ra ngoài hành lang gọi cuộc điện thoại này. Gọi xong, khi quay lại, anh còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng Chu Chính tỉnh dậy, la ó đòi uống Long Tỉnh, lại còn đòi hút thuốc Trung Hoa, làm náo loạn cả phòng thẩm vấn.

Từ Chiêu Lâm không nói một lời, tiến đến, nhấc chân đạp mạnh một phát, hất tung cái bàn trước mặt Chu Chính.

"Rầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, cả thế giới như rơi vào tĩnh lặng.

Anh cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Chu Chính. Nhìn một lúc, lại nở nụ cười, như thể cú đạp vừa rồi chỉ là một trò đùa.

"Hừm, có vẻ cách thức trao đổi trước đây của chúng ta khiến giáo sư Chu hiểu lầm rồi. Tôi nghĩ mình nên nhắc nhở một chút, Long Tỉnh và Trung Hoa là lễ nghĩa của cảnh sát, không phải nghĩa vụ của chúng tôi."

Từ Chiêu Lâm mỉm cười, bước tới ngồi xuống trước bàn thẩm vấn, úp mặt điện thoại xuống bàn, chậm rãi nói: "Hợp tác với cảnh sát điều tra mới là nghĩa vụ mà mỗi công dân nên làm."

Viên cảnh sát trẻ đứng bên cạnh sợ đến mức không dám thở mạnh, cổ cứng đờ. Anh ta biết Từ Chiêu Lâm có lúc rất dữ, có thể mắng người. Nhưng kiểu cười cười như thế này, còn đáng sợ hơn.

"Ồ, cảnh sát Từ tức giận rồi kìa?" Chu Chính cũng bị dọa một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bĩu môi một cái đầy khinh thường. Đôi mắt trống rỗng của anh ta âm u nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Từ Chiêu Lâm, khóe miệng nở một nụ cười quái dị, méo mó đến mức ghê rợn, như váng mỡ nổi trên chén canh nguội.

"Haizz, tôi chẳng biết nói gì nữa. Lãng phí thời gian quý báu của công dân mà còn làm ra vẻ ta đây có lý. Có lẽ, một công tử bột như cảnh sát Từ đây không thích hợp làm cảnh sát đâu, chẳng thể hiểu nỗi vất vả của dân thường đi làm kiếm sống, càng không thể hiểu ý nghĩa thực sự của "đầy tớ nhân dân"."

Giọng điệu mỉa mai đầy chua cay của anh ta chẳng thể chọc giận được Từ Chiêu Lâm. Những thứ đáng ghê tởm, anh đã gặp quá nhiều rồi. Điều khiến anh thật sự sốt ruột không phải những lời này, mà là anh biết rõ con súc sinh bẩn thỉu này có liên quan đến ba vụ án mạng, nhưng anh ta cứ liên tục thay đổi lời khai, không thể nói rõ ràng rốt cuộc vào đêm 10 tháng 9, ngày Nhà giáo, anh ta đã làm gì.

Mặc dù sơ hở đầy rẫy, nhưng họ vẫn chưa có bằng chứng để bắt anh ta.

"Giáo sư Chu đúng là người mau quên. Một tuần trước anh còn nói tối ngày 10 tháng 9, sau khi ăn uống với học trò xong thì về nhà, từ đó không ra ngoài nữa. Hôm nay lại nói sau bữa tiệc, anh lái xe ra biển hóng gió. Nếu chúng tôi không kiểm tra camera giám sát đoạn đường đó, có phải anh định để chuyện này chôn vùi mãi mãi không?"

Trong lúc ghi chép lời khai, viên cảnh sát trẻ bên cạnh Từ Chiêu Lâm thầm cảm thán, không chỉ tiếng phổ thông của sư phụ ngày càng chuẩn, mà ngay cả cách nói nhấn âm cuối cũng tiến bộ không ít. Ly hôn rồi, nhưng giọng điệu thì vẫn chưa thay đổi.

"Cảnh sát Từ đáng kính của tôi ơi, mấy người tìm tôi từ khi nào? Cuối tháng Chín mới đến tìm tôi? Chuyện ngày 10 tháng Chín tôi nhớ thế nào được chứ? Với lại, người chết trong nhà kho, chứ đâu có chết ở bờ biển! Tôi ra biển hóng gió thì phạm tội gì nào? Một lần tản bộ bình thường, tôi có lý do gì phải nhớ rõ?"

Chu Chính tựa vào lưng ghế, nhíu chặt mày. Đôi mắt ti hí như chuột lóe lên ánh sáng thần kinh, không phải tức giận, mà là phấn khích, phấn khích đến run rẩy. Khuôn mặt anh ta toát lên sự ngạo mạn, như thể đang muốn nói: "Đúng, tao giết người đó, làm gì được tao?"

Từ Chiêu Lâm vẫn giữ nụ cười hòa nhã, thỉnh thoảng gật đầu ra chiều đồng tình.

Đợi đến khi Chu Chính nói xong khát khô cả miệng, nhấp một ngụm trà Long Tỉnh mới pha, lúc này Từ Chiêu Lâm mới lên tiếng: "Giáo sư Chu, anh là người ở đâu?"

Câu hỏi đột ngột này khiến cả Chu Chính lẫn viên cảnh sát trẻ bên cạnh đều sững người. Chu Chính thoáng dừng động tác uống trà, lặng lẽ đặt ly giấy xuống bàn, nở nụ cười hòa nhã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!