"Bây giờ AI cái gì mà không làm được chứ? Cái này cũng nhìn không ra hả?"
Cảnh sát Tiểu Lý bên bộ phận kỹ thuật không dám nổi nóng ngay tại chỗ, nhưng trong giọng điệu vẫn lộ ra chút khó chịu.
"Chậc, bớt nói hai câu đi!
"Sếp Ngụy bực bội phẩy tay, Tiểu Lý bĩu môi, mặt hậm hực cầm ly trà ra ngoài lấy nước. Trong văn phòng, một chiếc ghế xoay đặt sát bên bàn làm việc, Từ Chiêu Lâm mặt mày tái nhợt, ngồi đó như thể vừa sống sót sau một trận đại nạn. Hai mắt anh nhắm chặt, thần sắc hoảng loạn."Nháo cả buổi trời hóa ra chỉ là một phen hú vía, cậu căng thẳng cái gì chứ? Chưa nhìn kỹ đã kêu la ầm ĩ! Đã bốn mươi tuổi rồi, để đám trẻ con nó cười cho!"
"Chỉ là mấy thằng thanh niên ăn no rửng mỡ, sùng bái mấy cái thuyết cấm phá thai của phương Tây thôi! Làm như hội tà giáo ấy! Cậu cũng tin thật sao? Thời buổi này, rò rỉ thông tin cá nhân có gì lạ đâu? Tùy tiện là có thể ghép ảnh di ảnh cho cậu ngay, ngay cả tôi cũng nhìn ra là giả, cậu lại nhìn không ra?"
Thấy Tiểu Lý đã đi xa, sếp Ngụy liền "rầm
"một tiếng đóng sập cửa lại, bắt đầu trút hết lời oán trách lên Từ Chiêu Lâm. Nhưng anh chẳng buồn để ý, chỉ mở mắt ra, đờ đẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Thấy dáng vẻ mất hồn mất vía ấy của anh, sếp Ngụy tức đến mức chỉ biết thở dài, giọng điệu vừa tiếc rèn sắt không thành thép, vừa thương hại:"Chẳng phải cậu nói không cần người ta nữa sao? Sao chỉ mới có tí gió thổi cỏ lay đã cuống lên như mất mạng vậy?
Tôi thấy là người ta không cần cậu thì có!"
Nói xong, ông ấy khẽ ho một tiếng, xác nhận bên ngoài không có ai rồi mới thấp giọng lẩm bẩm với Từ Chiêu Lâm:
"Nhớ vợ rồi thì đi đón cô ấy về đi. Con cái cũng có rồi, cô ấy còn có thể chạy đi đâu được nữa?"
Từ Chiêu Lâm nhếch môi cười, nhưng nụ cười lại đầy cay đắng: "Cô ấy không giống những người khác."
Anh nhớ lại cuộc gọi từ bệnh viện ở Lan Châu hôm đó.
Cô ta đã lâu lắm rồi chưa vui vẻ đến vậy.
Mà lý do cô ta vui vẻ lại là vì đã nghĩ ra cách giết đứa con của họ. Cô ta muốn mổ bụng, lấy bào thai con của hai người ra, đợi đến khi thai nhi có hình hài rõ ràng rồi gửi cái xác đầy máu ấy cho anh.
Tự tay gi. ết ch. ết con mình, lại có thể khiến một người mẹ cảm thấy thỏa mãn như vậy.
Cô ta đã trở thành như thế này từ khi nào? Thật là vì bị bệnh sao? Hay bản chất cô ta vốn đã như vậy?
Hôm đó, lần đầu tiên trong đời, Từ Chiêu Lâm không muốn nhìn thấy con gái mình.
Con bé quá giống Bạch Tuyết. Chớp chớp mắt nhìn anh, cái miệng nhỏ xíu mở ra, nở nụ cười ngọt ngào như một liều thuốc độc.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười ấy là trong một quán mì bò bẩn thỉu chật chội ở Lan Châu. Lúc đó, anh cố tình nhấn nhá âm cuối để trêu cô ta, nhưng phát âm quá tệ, lại vô tình khiến cô ta bật cười.
Anh thừa nhận, lúc ấy, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đưa cô ta về nhà, phá hỏng cô ta, làm cô ta khóc, khiến cô ta không bao giờ cười được nữa.
Anh muốn làm một thợ săn từng bước dồn ép con mồi, nhưng đêm đó, cô ta lại chủ động dâng mình vào lòng anh. Điều này làm anh mất hết hứng thú.
Hóa ra cô ta cũng chẳng khác gì những người đàn bà bề ngoài thì thanh thuần nhưng bên trong lại ph. óng đ. ãng mà anh từng gặp. Chỉ cần đàn ông giúp một việc nhỏ là có thể c. ởi quần áo lên giường với họ. Anh thấy ghê tởm, cũng thấy chán nản.
Anh không có thói quen xóa WeChat của phụ nữ.
Chỉ là mất hứng liên lạc mà thôi.
Mà cô ta cũng biết điều, tự động biến mất.
"Cậu Từ! Báo cáo giám định thương tích có rồi đây!"
Anh Triệu cầm xấp giấy trong tay, nhướng mày đầy ẩn ý: "Lại có cớ gặp gỡ cô tình nhân nhỏ rồi nhỉ?
"Mọi người trong đội đều đã quen với việc này. Bọn họ chỉ mơ hồ biết rằng dạo gần đây anh có vẻ hứng thú với một cô gái nhỏ từ nơi khác đến. Dù sao anh cũng chẳng nghiêm túc, mọi người chỉ đùa cợt vài câu, chẳng ai bận tâm."Xin lỗi nhé, lần này tôi bỏ cuộc rồi."
Anh dựa lưng vào sofa của anh Triệu, nhún vai đầy ung dung. Câu này lập tức đổi lại một lời nguyền rủa đầy căm phẫn từ một thanh niên độc thân quá lứa: "Anh Từ à, coi chừng báo ứng đó…"
Năm ấy, Thượng Hải không chỉ có một trận tuyết rơi. Ngay trước Tết, tuyết lại rơi thêm một trận lớn nữa. Một người sinh ra và lớn lên ở miền Nam như anh, đúng là hiếm khi thấy tuyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!