Chương 39: Ngoại truyện 1.

"Được rồi, hai vị cảnh sát, khoảng thời gian này đã làm phiền các anh nhiều rồi. Tôi và mấy đứa em của tôi… đã gây không ít rắc rối cho các anh.

"Người đàn ông trong phòng thẩm vấn đứng dậy, cúi người chín mươi độ trước hai viên cảnh sát ngồi sau bàn, tiếng còng tay vang lên lanh lảnh. Sau đó, anh ta theo chân cảnh vệ đi ra ngoài, nhưng đến cửa lại dừng lại, quay đầu lại cười ngại ngùng."Cảnh sát Từ và vợ anh ấy… vẫn ổn chứ?"

"Lo cho bản thân anh trước đi, Chu Chính." Một viên cảnh sát già nhíu mày, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, giọng nói khàn đặc vì thức đêm và khói thuốc, gương mặt trầm xuống, "Vì sự bao che của anh, anh có biết đã có bao nhiêu người phải chết không?"

"Biết chứ."

Chu Chính nghe vậy thì thở dài, gật đầu thật mạnh, "Tôi sẽ chấp nhận sự trừng phạt thuộc về mình."

Nói rồi, anh ta quay đầu nhìn căn phòng thẩm vấn lần cuối, ánh mắt lại có chút lưu luyến. Anh ta đứng thẳng lưng, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, cười chất phác với hai người phía sau bàn, "Cảnh sát Ngụy, cảnh sát Kim, bảo trọng nhé."

"Cái tên này…" Sếp Ngụy nhìn theo bóng lưng Chu Chính khuất sau cánh cửa, quay lại lườm đồng nghiệp bên cạnh đầy khó chịu, "Chải tóc bóng mượt vậy làm gì hả?"

"Tất nhiên là vì tối nay có hẹn rồi."

Kim Thịnh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trắng được chải chuốt gọn gàng, nụ cười lan từ khóe môi đến đuôi mắt.

"Chậc chậc chậc, bà già nhà anh lại gọi anh về rồi hả?"

"Chứ sao nữa!" Kim Thịnh đắc ý nhướng mày, "Năm xưa là cô ấy theo đuổi tôi đó nhé! Mà nói gì thì nói…"

Ông ấy chìm vào hồi ức của thời trai trẻ, khóe miệng khẽ cong lên. Giọng nói chùng xuống, có chút hoài niệm, "Con gái cũng mất bao nhiêu năm rồi, chuyện này cũng chỉ mới hai năm gần đây thôi… Những gì đáng tha thứ hay không đáng tha thứ, cũng tha thứ cả rồi."

Sếp Ngụy không nói gì, lại cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, rút ra một điếu ngậm vào miệng. Nhưng lục lọi khắp túi áo cũng không tìm thấy bật lửa, nhăn mày chửi thầm một tiếng.

"Đây này, chẳng phải có sẵn sao!"

Kim Thịnh bất lực lắc đầu, cầm chiếc bật lửa trên bàn châm thuốc giúp ông ấy. Một tiếng "xoẹt" vang lên, ngọn lửa lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt. Ông ấy nhìn làn khói trắng lững lờ bay lên, khẽ nói: "Con gái nhà tôi, tính khí nóng nảy lắm.

Tôi và mẹ nó cưới nhau mới hai tháng thì nó đến với chúng tôi rồi. Khi đó, hai vợ chồng còn nghĩ, đợi nó kết hôn sinh con thì chúng tôi vẫn còn trẻ, còn có thể giúp nó chăm cháu… Nhưng ai mà ngờ, nó lại ra đi khi mới mười sáu… Đến vội vã, mà đi cũng vội vã, hại mẹ nó oán hận tôi bao nhiêu năm.

Đợi tôi xuống dưới đó, phải nói chuyện với nó cho ra lẽ mới được."

Nói đến đây, ông ấy bỗng bật cười, quay đầu nhìn sếp Ngụy,

"Ê? Hình như con bé bằng tuổi vợ của Tiểu Từ nhỉ? Ha ha ha! Nếu con bé còn sống thì năm nay cũng ba mươi, chắc cũng lấy chồng sinh con rồi… Mà nói đi cũng phải nói lại, hai đứa tụi nó có chút giống nhau đấy chứ? Môi nhỏ, mắt to, ít khi cười, gặp người lớn cũng chẳng biết chào hỏi, đúng là vô lễ!"

Sếp Ngụy quay mặt đi, không thèm nhìn ông ấy. Nhưng nghe thấy câu này thì lập tức tức giận, nhanh tay lau nước mắt, quay đầu quát: "Cô ta mà so được với con gái anh chắc? Con bé nhà anh vừa ngoan ngoãn lại hiếu thuận, còn cô ta là cái thá gì?

Tôi nói cho mà nghe, thằng Từ Chiêu Lâm đúng là ngu hết thuốc chữa! Lựa chọn bao nhiêu năm trời, cuối cùng lại chọn đúng cái thứ đó! Cưới nhau, sinh con rồi mà vẫn không chịu yên phận, còn chạy ra ngoài ngủ với thằng khác thì thôi đi, lại còn để cho người ta làm lớn bụng!

Đến cả ba đứa bé là ai cũng không biết! Hừ, nhưng mà biết làm sao bây giờ? Thằng Từ Chiêu Lâm chết mê chết mệt, yêu đến phát điên!

Giờ thì hay rồi, yêu đến mức nằm luôn trong ICU rồi!"

Sếp Ngụy càng nói càng tức, bốn ngón tay to bè khoa tay múa chân trước mặt Kim Thịnh, "Bốn lần! Từ Lan Châu đến Thượng Hải, bốn lần báo nguy kịch! Đi một vòng quỷ môn quan tận bốn lần!"

"Rồi rồi rồi… Bình tĩnh, bình tĩnh nào."

Kim Thịnh đành chịu thua, đỡ không nổi cơn giận của ông ấy, chỉ có thể vừa bất lực vừa buồn cười mà xoa lưng ông ấy, "Người ta vợ chồng tình cảm mặn nồng, anh lo cái gì chứ hả!"

Sếp Ngụy nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn khó lòng nguôi giận, thế là phất tay một cái, đưa ra tuyên bố tổng kết: "Dù sao thì con nhóc đó tôi cũng nhìn không vừa mắt!"

Kim Thịnh mỉm cười tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng thở d. ốc một lúc, chờ lấy lại sức rồi mới lấy từ túi áo cảnh phục ra một hộp thuốc nhỏ màu trắng, đổ ra một viên thuốc con nhộng bỏ vào miệng, cầm chai nước khoáng trên bàn uống một ngụm, cười hì hì nói:

"Tôi thì lại thích đấy. Xe của Tiểu Liêu dùng được chứ? Để cậu ấy đưa tôi đến bệnh viện thăm Tiểu Từ một chút."

Nói rồi, ông ấy đứng dậy, vỗ vai sếp Ngụy, cười híp mắt: "Được rồi! Từ hôm nay trở đi, tôi là của một mình bà xã tôi thôi, có chuyện gì thì đừng đến phiền tôi nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!