Chương 38: Kết thúc.

"Giúp tôi bật một bài hát đi, cảm ơn."

Ánh đèn xanh lam mờ ảo trong quán bar không thể chiếu đến người đàn ông ngồi trong bóng tối. Anh ta ngồi một mình bên chiếc bàn tròn gần cầu thang tầng hai, trước mặt là một ly Bloody Mary đỏ tươi như máu.

"Xin chào.

"Nhân viên phục vụ bước nhẹ nhàng lên tầng hai, cố nhìn rõ người đàn ông trong bóng tối. Dù khuất trong màn đêm, đó vẫn là một gương mặt đẹp đẽ, đôi mắt lá liễu cong cong như rắn cười, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Chỉ có điều anh ta quá nhợt nhạt, trắng bệch đến mức đáng sợ, trông như một bóng ma giữa bóng tối."Xin chào, anh muốn bật bài gì ạ?"

"One in a Million của Bosson, được không?" Người đàn ông ngửa đầu cười, nụ cười khiến nhân viên phục vụ cũng hơi nóng bừng hai tai.

"Dĩ nhiên là được, thưa anh."

"Ngại quá, tôi già rồi, thích nghe nhạc cũ.

"Khi nhận được câu trả lời chắc chắn, nụ cười trên môi anh ta càng sâu hơn. Nhân viên phục vụ cũng lễ phép mỉm cười, cúi đầu rồi lặng lẽ đi xuống tầng. Không lâu sau, từ phía sau tấm rèm lớn ở khu vực sàn nhảy vọng ra giai điệu nhanh và sáng của bài hát. Nhưng giai điệu này chẳng hề phù hợp với anh ta. Dưới vẻ đẹp mong manh đầy tà khí của anh ta là một sự tĩnh lặng như thể chấp nhận cái chết, một niềm hân hoan đón nhận số mệnh bi thảm."They tried to catch me

Họ đã cố bắt lấy tôi

But it was impossible

Nhưng điều đó là không thể

No one could hurt me it was my game

Không ai có thể làm tôi tổn thương, đây là cuộc chơi của tôi."

Người đàn ông nhếch miệng cười, lắc lư ly cocktail đỏ sẫm, hiếm hoi hòa theo giai điệu bài hát.

"And when you didn

"t want me I wanted you Khi em không cần tôi nữa, tôi lại khao khát em Because the funny thing about it is I liked the show Vì điều nực cười của tình yêu là tôi lại thích trò chơi này."

Cánh cửa quán bar dưới tầng mở ra, hơi ấm tản đi, gió lạnh ùa vào. Những vị khách dưới tầng một khó chịu ngoảnh lại nhìn kẻ vừa bước vào.

Nhưng người đàn ông chỉ chống cằm, đắm chìm trong vòng xoáy đỏ thẫm trong ly rượu, nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

"You made me discover one of the stars above us Em đã khiến tôi nhận ra một vì sao nhỏ bé trên bầu trời You"re one in a million you

"re once in a lifetime Em là một trong triệu người, là duy nhất trong đời tôi."

Người phụ nữ đẩy cửa bước vào, như mọi lần, lạnh lùng quét mắt nhìn những ánh nhìn hoặc rực lửa, hoặc bỡn cợt của đám đàn ông xung quanh. Xác nhận rằng đám gà mờ này không có gì đáng ngại, cô mới đi vào vùng ánh sáng mờ mịt, men theo bức tường đen sì đến quầy bar rồi ngồi xuống.

Gương mặt cô tái nhợt, bước chân nặng nề. Chỉ vài bước ngắn ngủi mà mồ hôi đã túa ra như tắm. Trán và má cô lấm tấm giọt mồ hôi nhỏ li ti, dưới ánh đèn mờ ảo lại giống như phủ một lớp kim tuyến lấp lánh, nên không ai nhận ra sự khác thường.

Đám đàn ông xung quanh chỉ mãi mê ngắm mái tóc đen mượt như suối của cô hòa cùng chiếc áo lông đen, cùng đường cong mượt mà ôm trọn trong chiếc quần jean tối màu. Chẳng ai chú ý đến mùi máu tanh thoang thoảng bao quanh cô.

"Death in the Afternoon, cảm ơn.

"Cô tựa vào quầy bar, nhìn nhân viên phục vụ rồi cất giọng gọi rượu. Sau đó cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt bàn đá cẩm thạch. Gương mặt mà dù có nhìn vạn lần cô cũng không thích nổi. Tận đến cuối cùng, cô cũng chưa từng hỏi người đàn ông kia thích cô ở điểm nào."Đáp án" vì sao lại là "đáp án". Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ biết chép đáp án, chưa bao giờ hỏi về cách giải bài.

"Của cô đây, Death in the Afternoon.

"Nhân viên phục vụ là một thanh niên cao ráo tuấn tú, thuần thục pha chế rồi rót hỗn hợp rượu absinthe vàng óng và champagne vào ly cao, ngước lên nhìn cô một cái, rồi lạnh lùng nhưng lịch sự đẩy ly rượu về phía cô. Cô nâng ly, ngửa đầu uống cạn, rồi cạch một tiếng đặt ly xuống bàn. Ngước nhìn lên tầng hai, cô dán mắt vào góc tối tăm không đáy ấy một lúc, sau đó từ ghế cao nhẹ nhàng nhảy xuống, xuyên qua đám đông, vịn tay lên lan can, từng bước từng bước chậm rãi đi lên cầu thang."Tiểu Tuyết, chào em.

Lâu quá không gặp.

"Người đàn ông ngồi trong bóng tối sau chiếc bàn tròn mỉm cười chào cô. Trên chiếc ghế sofa da mềm bên cạnh anh ta có một bóng người nhỏ bé, đang cuộn tròn ngủ say, hơi thở đều đặn, ôm trong lòng một con búp bê tròn trịa. Búp bê có mái tóc nâu tết thành hai bím dài, khoác áo choàng tím, trên gương mặt có vài nốt tàn nhang lờ mờ, là công chúa Anna."Anh đưa con bé đến một nơi như thế này sao?"

Bạch Tuyết cụp mắt, nhìn gương mặt say ngủ của đứa trẻ, giọng điệu không hẳn là khó chịu, mà chỉ đơn thuần thấy lạ, lạ vì anh ta lại có thể ngang nhiên bế một đứa bé ngủ say vào đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!