Chương 36: Ngày thứ mười 2.

"Cô nhóc, ăn khỏe thật đấy.

"Trong tiệm mì bò chật ních người, một người phụ nữ nhỏ bé thu mình vào góc, bị đám đông chen chúc đến mức dán sát vào bức tường gạch men trắng. Cô giữ lấy tô mì lớn, húp sùm sụp, ăn đến cay xé làm hai mắt đỏ hoe. Trên bàn trước mặt cô chất hai cái tô lớn hơn cả đầu mình, đã trống trơn. Hai ông bà già ngồi đối diện, mỗi người chỉ mới ăn được nửa tô mì mà đã không thể ăn thêm nữa, liên tục đưa mắt nhìn cô. Hơn bảy mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên họ thấy một cô gái nhỏ mà có sức ăn kinh khủng đến vậy."Ừm, vừa mới về.

"Người phụ nữ gật đầu, gắp một đũa mì to đùng nhét vào miệng, hai bên má phồng lên như một con chuột hamster. Hai ông bà nhìn nhau cười:"Chả trách nhỉ, người trẻ Lan Châu ra ngoài chắc không ăn được mì bò đúng không? Chắc thèm chết đi được!"

Cô không nói gì thêm, chỉ bưng tô lên, ừng ực uống một ngụm mước mì bò lớn, hai má phập phồng nhai hết đống mì, rút khăn giấy lau miệng hai cái, rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi, để lại hai ông bà già ngồi ngơ ngác nhìn nhau.

Cô vén rèm cửa, bước xuống bậc thềm đá, đứng trên khoảng sân lát đầy phiến đá xanh, móc một chiếc tăm ra, híp mắt thong thả xỉa răng. Ánh nắng ấm áp khiến người ta buồn ngủ, nhất là khi cô vừa ăn no, cảm giác như não cũng ngừng hoạt động.

Nhưng mà, đầu óc cô vốn đã không mấy nhanh nhạy, nghĩ được hay không cũng vậy thôi. Hồi bé cô từng phiền não vì khả năng tư duy logic kém cỏi của mình, nhưng sau này lại nghĩ thông suốt, bởi vì suy nghĩ quá nhiều sẽ chỉ ảnh hưởng đến trực giác nhạy bén của cô mà thôi.

"Lũ ngu, đứng đây mà còn ngửi thấy.

"Vừa xỉa răng, cô vừa cười khẩy chửi khẽ một câu. Quả thực không hiểu nổi, mùi máu tanh nồng nặc đến vậy mà cả một con phố, một con hẻm đầy người lại chẳng ai ngửi thấy, vẫn mặt mày tươi tỉnh, nói cười vui vẻ đi qua con hẻm tối tăm kia. Nhưng cũng đúng thôi. Cô nghĩ lại, có lẽ chính vì tồn tại"đa số kém nhạy bén" này nên kẻ đang điên cuồng giết chóc trong con hẻm kia mới có thể hành động ngang nhiên như vậy.

"Haizz…" Cô ngửa đầu nhìn lên bầu trời xám xịt vì sương mù, cảm thấy mùi khói bụi này thật dễ khiến người ta lưu luyến. Mùa đông của thành phố công nghiệp nặng thật tiêu điều và ảm đạm.

Cả thành phố đều dựa vào than để sưởi ấm, những ống khói dày đặc không ngừng tuôn ra khói đen suốt hai tư giờ một ngày. Cảnh tượng này mà đưa vào phim khoa học giáo dục thì chắc chắn sẽ bị lên án kịch liệt, nhưng cô lại thích nó, thậm chí cam tâm ngủ vùi nơi đây.

Từ lâu, Từ Chiêu Lâm đã không thể hiểu nổi cô. Mỗi lần nghe cô nói đến cái lý luận "lá rụng về cội" này, anh đều khinh khỉnh quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cái xó nghèo kiết xác đó… muốn về thì tự về đi! Đừng có lôi tôi theo!"

Về chuyện này, cô hiếm khi cãi nhau với anh.

Mỗi người đều có một con đường hầm tối tăm thuộc về riêng mình, cứ thế mà đi mãi đến tận cùng, không có sự lựa chọn nào khác. Đó là định mệnh đã được an bài từ trước.

Bạch Tuyết đã viết rất nhiều tiểu thuyết, càng viết nhiều, cô càng nhận ra: số phận của mỗi nhân vật đã được định đoạt ngay từ khoảnh khắc họ xuất hiện.

Là cô quyết định sao?

Không. Cô chỉ nghĩ ra một khởi đầu rồi cứ thế đặt bút viết tiếp. Còn kết thúc? Thậm chí cô chưa từng nghĩ đến.

Cô chỉ giống như một người mẹ, trao cho mỗi nhân vật một gia đình nguyên bản, một số thứ đã ăn sâu trong xương tủy, rồi cứ thế để họ sống cuộc đời của chính mình.

Từ tập tễnh tập nói đến chập chững biết đi, trưởng thành, đi học, đi làm, từng bước tiến về phía trước, cho đến khi gặp một người có "thiết lập ban đầu" hoàn toàn khác hoặc lại giống hệt mình, cùng người đó đi một đoạn đường, có thể gắn bó hoặc chia xa, cuối cùng đi đến kết cục đã định sẵn của mình.

Con đường trở về ấy vốn đã được quyết định từ con đường đi đến.

Ví dụ như cô và Từ Chiêu Lâm, con đường lúc bắt đầu đã khác biệt một trời một vực, thì đến lúc kết thúc làm sao có thể chung đường? Sống, cô có thể cùng anh đi một đoạn, nhưng chết rồi, hãy để anh tự do.

Bạch Tuyết đứng trước tiệm mì bò, híp mắt phơi nắng, chợt nhớ lại lần đầu tiên cô dẫn Từ Chiêu Lâm đến một tiệm mì bò Lan Châu ở Thượng Hải, cái vẻ mặt ghét bỏ của anh lúc đó làm cô không nhịn được bật cười. Nghĩ bụng, những năm qua, đúng là đã làm khó anh rồi.

Anh là người Thượng Hải, vốn dĩ nên giống như đám công tử nhà giàu ăn chơi trác táng quanh anh, đến khi lớn hơn, chơi bời chán chê thì cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối, sinh con đẻ cái, sống một đời viên mãn.

Nhưng cuộc đời dường như luôn có ngoại lệ.

Ngoại lệ ấy đến từ người mẹ lai Nga của anh, một người phụ nữ thuộc dòng máu chiến đấu, suốt đời theo đuổi triết lý "có gan thì ắt thắng", chưa bao giờ nuông chiều con. Năm anh năm tuổi, bà ấy dắt anh sang Nga, rồi bỏ lại anh giữa trời tuyết ở ngoại ô Matxcơva, bắt anh tự tìm đường về nhà.

Đường về trong đêm tuyết quá khó đi, bóng tối chỉ có tiếng gió rít gào, quất từng trận băng tuyết lạnh lẽo vào gương mặt non nớt của anh. Tiếng sói tru ngày càng gần. Anh bị lạc. Một đứa trẻ năm tuổi dù có thế nào cũng không tìm thấy đường về nhà.

Điều đó khiến tâm trí anh xảy ra vấn đề, cả đời bị mắc kẹt trong mùa đông băng giá ấy. Mỗi lần nhắc đến chữ "nhà

", anh đều như gặp phải đại địch. Đến mức ba mươi năm sau, khi vợ anh cố đút cho anh một miếng bánh sinh nhật ngọt ngào, anh lập tức lật bàn, chỉ vào vợ mà mắng chửi thậm tệ, và ngay giây tiếp theo, bị vợ đập cả miếng bánh lên đầu. Đó là lấy bạo chế bạo. Anh lập tức ngậm miệng, bởi vì lớp kem trắng như tuyết dần tan ra, chảy theo tóc xuống miệng anh, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, bao trùm cơn bão tuyết đã hoành hành suốt ba mươi năm qua."Vợ" cộng với "ngọt ngào"—đứa trẻ từng lê từng bước trong đêm tuyết Matxcơva năm ấy cuối cùng cũng có một mái nhà. Mái nhà của anh tên là Bạch Tuyết.

Mà Bạch Tuyết, như đã nói trước đó, lại là khách quen của số 600, Trung tâm Sức khỏe Tâm thần Thượng Hải, một người phụ nữ kỳ lạ có một không hai giữa cõi đời này. Cô sinh ngày 16 tháng 11 năm 1993, vào một thời đại mà trẻ con sinh ra ở vùng Tây Bắc đều phải chịu cảnh thiếu thốn—thiếu thốn mọi mặt.

Sự hà khắc và nghiêm khắc của các bậc phụ huynh Đông Á vẫn còn ăn sâu bám rễ, nhất là với một đứa trẻ xuất thân nghèo khó như cô. Sáng sớm ngày ba mươi Tết, bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, chẳng qua chỉ vì cô lén ăn viên kẹo trái cây mà ba mẹ định mang biếu con lãnh đạo xưởng.

Nhưng may mắn là cô không mấy bận tâm. Thứ cô quan tâm là những chuyện khác, những chuyện tuyệt đối không thể để ai biết. Chính vì thế, cuộc đời cô đã rẽ sang một lối đi hoàn toàn khác biệt:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!