"Không giờ."
Người đàn ông đeo găng tay đen lắng nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, sau đó giơ điện thoại trước mặt, nhìn màn hình. Trên đó, ngoài cuộc gọi, tin nhắn và máy ảnh, không có bất kỳ ứng dụng nào khác. Hình nền là một màu đen thuần, góc trái phía trên hiển thị thời gian: 00:00.
Anh ta bước vài bước trên nền xi măng lạnh lẽo. Lẽ ra phía trước phải là một bức tường, nhưng giờ đây chỉ còn lại một lỗ hổng hình vuông. Gió rét gào thét ùa vào, thép gai to lớn lộ ra tr. ần tr. ụi, thêm một bước nữa thôi sẽ là vực sâu vạn trượng.
Nơi này, cùng với toàn bộ khu vực xung quanh, lẽ ra phải là một dự án bất động sản xa hoa bậc nhất Thượng Hải, một nơi khiến người ta chỉ biết ngước nhìn mà thèm khát. Thế nhưng bây giờ, nó chỉ có thể làm bạn với những kẻ lang thang trong cơn gió lạnh lẽo.
Các góc tối la liệt những tấm nệm bẩn đến mức bông lót bên trong cũng lòi ra, vỏ chai rượu vỡ vụn, những hộp cơm mốc meo đen kịt. Đến cả chó hoang cũng chẳng buồn ghé qua.
"Cẩn thận đấy."
Một giọng nam trầm khàn vang lên từ phía sau, kéo dài uể oải như chẳng còn sức sống.
"Không sao đâu." Người đàn ông đút tay vào túi áo khoác, nhìn xuống mặt đất sâu hun hút bên dưới tầng hai mươi, lưng vẫn quay về phía người kia, hờ hững trả lời.
"Anh không nói cái đó."
Giọng nói trầm khàn kia mang theo ý cười giễu cợt, "Ý anh là con đàn bà kia, cẩn thận chơi quá tay rồi toi mạng dưới tay nó đấy."
Người đàn ông quay đầu lại.
Ánh đèn vàng vọt rọi lên khuôn mặt trắng nhợt nhưng tinh xảo của anh ta, không nụ cười, không giận dữ, không biểu cảm, trông chẳng khác gì một oan hồn mỹ lệ vất vưởng trong đêm tối. Nhưng điều kỳ lạ hơn là kẻ vừa lên tiếng lại là một người đàn ông khác, với vẻ ngoài yêu mị đến mức gần như quỷ quyệt.
Đôi mắt hồ ly quyến rũ, gương mặt trái xoan hoàn mỹ, thứ mà biết bao phụ nữ mơ ước, lại mọc trên mặt một gã đàn ông. Điều này ít nhiều khiến người ta căm hận nữ Oa bất công. Nhưng điều đáng căm hận hơn là gương mặt này với hắn mà nói chẳng là gì cả.
Hậu quả do tính cách hung bạo của hắn gây ra đều khắc sâu trên khuôn mặt trời phú này.
Đầu tiên là một vết sẹo dài kéo từ khóe miệng đến tận mang tai, dữ tợn như một con giun đỏ béo múp. Đây là vết sẹo sớm nhất và sâu nhất, lưu lại từ khi hắn còn yếu ớt. Chín tuổi? Mười tuổi? Hắn đã quên.
Nhưng kẻ gây ra vết sẹo này, một thằng nhóc mười ba tuổi, cuối cùng bị treo lủng lẳng trên cây, ruột gan chảy ngược, máu trào ra đầy miệng. Người phát hiện đầu tiên là một nhân viên trông trẻ trong cô nhi viện, hoảng sợ đến phát điên. Từ đó, chẳng còn ai dám bắt nạt hắn nữa.
Những vết sẹo lồi ngoằn ngoèo trên thái dương, đuôi mày và tóc mai đều là tàn tích của những trận chém giết ngang tài ngang sức, vết bỏng, vết trầy, so với "nỗi nhục" cắt ngang nửa gương mặt, thì hoàn toàn không đáng kể.
Có lẽ chém giết và tranh đấu chính là giai điệu chủ đạo của đời hắn. Những khi nhàn rỗi, hắn trông lại càng uể oải và vô vị hơn người thường. Như lúc này, hắn ngả người trên một chiếc ghế văn phòng bỏ đi, áo phao xanh lục khoác hờ lên lưng ghế, tay áo len đen xắn lên, lộ ra cánh tay chi chít vết dao cắt.
Đầu tựa vào ghế, xoay qua xoay lại vô định, ngón tay lỏng lẻo kẹp một bức chân dung.
"Tiêu Vũ, không nhìn ra nha, cậu cũng được đấy?" Hắn nhếch môi cười khinh miệt, hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi giữa Tiêu Vũ và người phụ nữ trong điện thoại,
"Cô ta theo cậu hay không thì chưa biết, nhưng nếu theo rồi thì sao? Cậu mong cô ta sinh con cho cậu à?"
"Chị Lâm cũng đâu có sinh con cho anh." Tiêu Vũ ngoảnh đầu nhìn vào màn đêm. Người đàn ông trên ghế khựng lại, nụ cười trên môi vụt tắt, ánh mắt găm chặt vào bóng lưng anh ta.
"Khi chị ấy bị người nhà họ Tiết ức hiếp, mang thai Tiểu Phương, anh đang ở đâu?"
Tiêu Vũ quay lại, đôi môi mỏng nhếch lên đầy châm chọc, "Ồ… Đang bán mạng cho bọn ngoại quốc bên Nga nhỉ?"
"Cho nên."
Anh ta đối diện với ánh mắt âm u tàn độc kia, từng bước chậm rãi tiến đến trước mặt gã đàn ông,
"Chúng ta, những kẻ có chết cũng đáng đời, nên sớm xuống mồ đi thôi. Còn chuyện con cái… tôi thấy không cần thiết nữa."
Dứt lời, anh ta nhẹ nhàng rút bức chân dung khỏi tay đối phương, giơ lên dưới ánh đèn vàng tù mù, ngắm nghía thêm một lúc, rồi móc bật lửa từ túi áo ra châm lửa.
Tờ giấy mỏng nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng.
Khuôn mặt búp bê u ám của người phụ nữ hóa thành tro, bay theo gió.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!