"Đã tỉnh chưa? Ngủ một giấc thế này, chẳng lẽ ngất đi rồi?" Liêu Thiên Du nhón chân, rướn người qua vai Từ Chiêu Lâm để nhìn vào trong phòng. Vừa mới ló đầu vào đã bị một cái tát đẩy trở ra.
"Nhìn cái gì mà nhìn?"
Từ Chiêu Lâm ngậm điếu thuốc trong miệng, trừng mắt cảnh cáo rồi liếc anh ấy một cái. Sau đó, sắc mặt anh dịu đi đôi chút, giọng khàn khàn nói thêm một câu: "Vẫn còn ngủ.
"Nói xong, anh đẩy Liêu Thiên Du ra ngoài, chính mình cũng ra theo, quay đầu nhìn lại bóng người nhỏ nhắn trên giường, cuộn tròn ở cuối giường như một đống mền trắng. Bàn tay bị bỏng của cô được quấn chặt mấy vòng băng gạc. Cô đã ngủ suốt một ngày một đêm. Anh đã nhiều lần ghé lại kiểm tra hơi thở của cô, vẫn còn sống. Nghĩ vậy, anh mới yên tâm phần nào, lặng lẽ khép cửa lại."Anh thực sự nhìn ra được tay bác sĩ đó có vấn đề à?" Liêu Thiên Du đứng cùng Từ Chiêu Lâm ở cuối hành lang, cả hai châm thuốc hút, ánh mắt có chút nghi ngờ khi nhìn góc nghiêng của anh, "Vậy sao còn để chị dâu một mình với gã ta?"
"Lúc đó chỉ thấy tên đó ẻo lả, như thái giám ấy, nhìn kiểu gì cũng chướng mắt, nhưng không nghĩ theo hướng đó." Từ Chiêu Lâm chẳng còn tâm trạng hút thuốc nữa, anh dụi đầu thuốc vào lan can sắt rỉ sét,
"Nhưng hôm qua tôi thấy Bạch Tuyết bị thương. Một người đàn ông bình thường mà lại cầm dao đâm người như thế à? Hơn nữa, vết cắt lại gọn gàng, sâu hoắm… Không hề do dự chút nào."
Từ Chiêu Lâm nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh trong vắt, ngày hôm qua mưa đá rồi tuyết rơi liên tục, hôm nay lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Nhưng tất cả những điều đó không quan trọng bằng thái độ của Bạch Tuyết." Anh quay sang nhìn khuôn mặt mờ mịt của Liêu Thiên Du.
"Cậu có biết lúc ngồi chung máy bay từ Thượng Hải đến Lan Châu, cô ấy đã nói gì với tôi không? Cô ấy bảo rằng hung thủ ở Bạch Ngân bị liệt dương, không thể xâm hại phụ nữ bằng cách thông thường, nên mới dùng dao, dùng cách giày xéo thi thể nữ giới để duy trì lòng tự tôn của hắn."
"Chuyên nghiệp dữ?"
Liêu Thiên Du trợn tròn mắt, giọng nói hạ thấp xuống.
"Rất chuyên nghiệp." Từ Chiêu Lâm chống khuỷu tay lên lan can, nhìn về phía bến xe đường dài ồn ào không xa. Dòng người đông nghịt như đàn kiến tràn vào hành lang chật hẹp. Nhìn một lượt, ai cũng có hai mắt, một cái mũi, nhưng ai dám chắc trong số họ đều là con người thật sự?
Ác quỷ khoác lên lớp da người, bằng mắt thường không thể phân biệt nổi. Anh có thể nhận ra kẻ nghiện, có thể nhận ra bọn buôn ma túy, những kẻ liều mạng, nhưng riêng những con ác quỷ từ khi sinh ra đã học cách bắt chước và sống như con người, anh không thể nhận diện chúng.
Hồi mới làm cảnh sát, anh từng gặp một sinh viên đại học, tươi sáng, hoạt bát, thành tích xuất sắc, thích tổ chức hoạt động câu lạc bộ, còn thích đá bóng. Cậu ta phối hợp với đồng đội rất tốt, thua cũng không than, chưa từng nổi nóng.
Ngoại hình cao ráo, điển trai, từ trong ra ngoài chẳng tìm được điểm nào để chê.
Thế nhưng, chính chàng thanh niên 21 tuổi hoàn hảo đó lại sát hại hai người bạn gái ngay khi còn đang học đại học. Cách ra tay tàn nhẫn đến mức khiến Từ Chiêu Lâm khi đó mới 24 tuổi, nôn thốc nôn tháo suốt mấy ngày liền. Chỉ cần đứng dậy là đầu óc quay cuồng.
Ác quỷ. Ngoài hai chữ đó, anh không tìm được cách nào khác để miêu tả sự tồn tại của những sinh vật như vậy. Chúng ẩn mình giữa nhân loại, ngay bên cạnh bạn.
Có khi giây trước còn cùng bạn chia sẻ kinh nghiệm trượt tuyết, giây sau đã cầm giày trượt băng cứa đứt cổ bạn, rồi sau đó hờ hững nói rằng chỉ là nổi hứng muốn thử mà thôi.
Ác quỷ dựa vào gì để nhận ra đồng loại của mình?
Anh không biết, vì anh không phải ác quỷ. Có lẽ, câu trả lời chỉ có người phụ nữ đang say ngủ trong phòng 301 kia mới biết.
"Chuyên nghiệp hay là bản năng?"
Từ Chiêu Lâm cười khổ, hỏi Liêu Thiên Du đang đứng bên cạnh, "Giữa những kẻ cùng loại, luôn có sự thấu hiểu nhau hơn."
"Hôm qua tôi hỏi cô ấy tay bác sĩ đó có bị liệt dương không. Bạch Tuyết tính tình có gì nói nấy, vừa nghe đã nhảy dựng lên. Tôi đoán chuyện liệt dương này còn liên quan đến thứ gì đó quan trọng hơn. Hơn nữa, với điều kiện ngoại hình của bác sĩ đó, nói thật, trong tình huống bình thường chẳng đời nào để mắt đến Bạch Tuyết. Dù có bị liệt dương thì cũng không nhìn trúng cô ấy. Cho nên… Tôi nghĩ gã tiếp cận Bạch Tuyết vì mục đích riêng, giống như Tiết Lâm."
Từ Chiêu Lâm vừa nói vừa quay lại nhìn cánh cửa phòng 301 đang đóng chặt, "Mấy ngày này cứ để cô ấy ngoan ngoãn ở yên ở đây đi. Con ngốc này, lại tưởng thật là có người thích mình rồi."
"Anh không phải soái ca chân chính à? Còn là soái ca lai cao lớn, uy mãnh nữa. Tốt hơn cái tên ẻo lả kia biết bao nhiêu, mà anh cũng mê chị dâu đến chết đấy thôi?"
Liêu Thiên Du nghe anh nói nãy giờ, chẳng tiếp thu được thông tin gì quan trọng, nhưng lại rất rành trong khoản nịnh hót. Mà đúng là chẳng ai trên đời miễn dịch được với lời khen cả, Từ Chiêu Lâm cũng không ngoại lệ.
Nghe anh ấy nói vậy, anh liền đút tay trái vào túi, tay phải ngượng ngùng xoa cằm và mặt mình.
"Tôi? Tôi đâu có đẹp trai bằng anh ta… Hơn nữa, mấy cô gái trẻ bây giờ toàn thích kiểu như anh ta thôi… Với lại tôi cũng già rồi, cô ấy ở với tôi chẳng khác nào tìm một người ba. Hôm qua còn mắng tôi là"chó già", con nhóc thối này bây giờ ăn nói như tên du côn vậy, đáng bị dạy dỗ."
"Vậy anh đã dạy dỗ chưa?
"Liêu Thiên Du nghe vậy thì cười toe toét, suýt nữa thì cười rớt cả quai hàm. Mặt Từ Chiêu Lâm thoáng đỏ lên, định mở miệng nói gì đó nhưng chợt nhận ra mình bị tên nhãi này dẫn đi chệch hướng rồi! Thế là anh vung tập hồ sơ trong tay lên, đập thẳng vào đầu anh ấy,"Bên Lan Châu đã điều tra rõ chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!