Từ Chiêu Lâm không có tâm trạng đùa giỡn với cô, vòng tay qua vai cô dịu giọng dỗ dành:
"Tiểu Tuyết, nghe lời anh, em đi trước đi. Chuyện còn lại cứ để anh lo. Ngày tháng sau này còn dài, chờ đến khi tất cả qua rồi, nhất định sẽ có cơ hội gặp lại. Anh chỉ cần em sống thật tốt là đủ."
"Thật sao?" Bạch Tuyết ngáp một cái, đẩy anh ra, xoay người lại, nhắm mắt, chậm rãi nói như tụng kinh:
"Không có anh, ngày tháng của em cũng coi như chấm hết. Đến lúc đó em sẽ giết sạch một lượt, từ Lan Châu đến Thượng Hải rồi quay lại, giết đến khi nào chán thì thôi. Anh đừng không tin, trong mắt em, người bình thường chẳng khác gì một con hoẵng ngốc nghếch. Đến lúc gặp Diêm Vương, em sẽ bảo tất cả đều là do Từ Chiêu Lâm hại. Anh chắc chắn muốn đuổi em đi chứ?"
"Em nhất định phải ép anh bắt em sao?"
Từ Chiêu Lâm thấy cô mềm cứng không ăn, cơn giận bốc lên, chống tay ngồi dậy, quát thẳng vào lưng cô.
"Anh nhất định phải ép em giết người sao?" Bạch Tuyết cũng chẳng chịu thua, lập tức xoay người hét lên với anh.
"Em đã bao giờ nghĩ đến Trân Trân chưa? Hả? Mẹ là kẻ giết người? Vậy người ta sẽ nhìn con bé thế nào?" Từ Chiêu Lâm giật mạnh chiếc mền, ngồi bật dậy, nhíu mày nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, nghiêm giọng chất vấn.
"Ồ!" Bạch Tuyết cũng bật ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh trong bóng tối, "Mẹ nó chứ, em còn tưởng anh thương em cơ đấy, hóa ra lại là vì cái đứa con hoang đó à?!"
"Nó là con gái em! Em sinh ra nó! Con hoang?" Từ Chiêu Lâm tức đến không nói nổi, ngồi đó ngơ ngác một lúc lâu, "Mà nói thật, một cô gái như em, sao chửi bậy dữ vậy? Học từ đâu ra vậy hả? Thô tục!"
"Thô tục?"
Bạch Tuyết không chịu thua, trừng mắt nhìn anh, "Ai thô tục hơn ai hả? Chẳng phải là học từ anh sao? Đồ chó già!"
Cô túm lấy cái gối, ném thẳng vào mặt anh, sau đó kéo mạnh mền, "Bộp" một tiếng, cả người đổ ập xuống giường.
"Em ngủ đây! Đừng làm phiền em!" Cô giận đến mức thở hồng hộc, còn người phía sau lại im lặng, ngoan ngoãn không lên tiếng nữa, nhưng cũng không nằm xuống, chỉ dựa vào đầu giường.
Bạch Tuyết quá mệt, cơn giận đốt cháy nốt chút sức lực cuối cùng của cô. Vừa nhắm mắt, cô đã có cảm giác như rơi xuống đáy vực sâu, ngón chân lạnh buốt, gần như mất hết cảm giác. Cô ngủ giống như một con rắn đang ngủ đông, càng ngủ càng lạnh.
Nhưng chính hơi ấm truyền từ lòng bàn chân khiến ý thức cô có chút tỉnh táo.
Cô mở mắt, trống rỗng nhìn vào bóng tối. Hơi ấm ấy dâng lên từ lòng bàn chân, dần lan ra khắp đôi chân và sống lưng. Mùi thuốc lá vương vất phía sau tai, bao trùm lấy chóp mũi cô.
"Em không giết người."
Trong cơn mơ màng, Bạch Tuyết thì thầm với người đàn ông phía sau, "Bây giờ em không nói dối nữa, anh có tin không?"
"Anh tin."
Bàn tay anh vươn tới, đặt lên trán cô, khẽ vuốt ve giữa chân mày, như đang dỗ dành một đứa trẻ vào giấc ngủ.
"Xạo chó, anh hoàn toàn không tin em."
Bạch Tuyết hừ lạnh một tiếng, "Rồi anh sẽ hối hận."
Từ Chiêu Lâm không đáp, chỉ khẽ xoa gáy cô, "Không phải nói sẽ nói chuyện với anh sao? Mới đó đã ngủ rồi?"
"Nói chuyện gì?"
Bạch Tuyết trợn mắt, khó chịu nhíu mày.
"Về tên bác sĩ của em đó. Làm cảnh sát bao nhiêu năm, anh chưa thấy ai đẹp trai như vậy… chỉ là… có chút ẻo lả?"
Từ Chiêu Lâm chậm rãi nhai từng chữ, không biết phải diễn tả thế nào về cảm giác của mình vào khoảnh khắc bước ra khỏi phòng bệnh và nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi ấy đứng trong góc tường.
Anh đã gặp nhiều kẻ có vẻ ngoài âm u yếu ớt, vốn cũng chẳng để tâm lắm. Nhưng ít nhất bọn họ đều là người sống, biết thở, biết khóc, biết cười, có thể nhìn ra cảm xúc trên khuôn mặt. Còn anh ta thì không. Khuôn mặt xinh đẹp ấy như một chiếc mặt nạ da người.
Nếu không cười, không động đậy, đứng yên ở đó chẳng khác nào một ma
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!