Ngay khoảnh khắc Bạch Tuyết bước vào khách sạn, tuyết bắt đầu rơi. Cô quay đầu nhìn ra ngoài, những bông tuyết lẫn với mưa đá ùn ùn trút xuống từ bầu trời, dày đặc như một cơn mưa đạn, đập vào cánh cửa kính của khách sạn phát ra những tiếng đông đông đông trầm đục và gấp gáp.
Bão tuyết sắp đến mà chẳng hề có dấu hiệu báo trước.
Bạch Tuyết thu ánh mắt lại, đưa mắt quan sát khách sạn này. Tấm thảm trải sàn họa tiết dân tộc đã bẩn đến mức không nhìn ra màu gốc, dính đầy kẹo cao su và những mảng vết bẩn đen sì không rõ nguồn gốc. Bên phải là cầu thang, chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm vào tay vịn inox.
Bên trái là quầy tiếp tân bằng gỗ tổng hợp rẻ tiền, lớp giấy dán tường ố vàng treo đầy dãy chìa khóa, mỗi chiếc đều có số phòng dán bên trên.
Mùi thuốc lá nồng nặc đến mức khiến người ta muốn nôn mửa, bên dưới còn phảng phất thứ mùi ẩm mốc khó chịu hơn gấp bội. Bạch Tuyết nghĩ may mà mình đã sẩy thai, nếu không chỉ riêng cái mùi này cũng đủ làm cô gập người nôn thốc nôn tháo.
Cô bịt mũi, liếc nhìn vị trí lẽ ra phải treo chìa khóa của phòng 301, trống không.
Cô gái trẻ ở quầy lễ tân vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Cô ấy cột tóc thành một búi lỏng lẻo, cúc áo đồng phục đỏ cài hờ, để lộ chiếc áo len màu đỏ sẫm bên trong. Cô ấy đang tựa đầu lên quầy, chán nản lướt Douyin, chẳng hề phản ứng gì khi Bạch Tuyết bước vào.
Lúc này ngoài trời đang có bão tuyết, cô ấy mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài một cái, rồi bật dậy, chống người lên quầy, rướn cổ dài ra,
"Má ơi! Tuyết lớn thế này à?!"
Trong cái không gian chỉ chừng hai ba mét vuông này chắc cũng chẳng có ai khác để trò chuyện, nên Bạch Tuyết coi như cô ấy đang nói chuyện với mình. Cô nhẹ nhàng "ừ
"một tiếng rồi bước lên bậc thềm. Khi đi lên tầng hai, cô nhìn sang phía bên kia đường lần cuối. Những người phụ nữ túm tụm trên phố vội vã che đầu, vừa cười vừa chửi ầm lên, chạy tán loạn vào những góc nhỏ của mình."Đ* mẹ! Đúng là mưa đá thật rồi, đ* mẹ nó chứ!
"Cô gái trẻ trung xinh đẹp nhất trong số họ rõ ràng bị gạt ra ngoài. Cô ta cúi gằm mặt, lặng lẽ đi cuối cùng, khoác hờ chiếc áo da lên đầu, bên trong chỉ mặc mỗi chiếc áo hai dây màu đen. Khi cúi xuống, một mảng da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn đường. Bên cạnh cô ta là một gã đàn ông cao lớn, mặc chiếc áo khoác nâu sẫm, ngậm điếu thuốc. Gã thản nhiên thò tay vào túi áo cô ta, lôi ra một xấp tiền, soạt soạt đếm qua một lượt, rồi rút hai tờ nhét vào cạp váy ngắn của cô ta. Phần còn lại gã nắm thành một nắm, tọng vào túi quần mình."Này, chị thuê phòng à?"
Cô gái lễ tân lúc này mới phản ứng, ngẩng cổ gọi với theo bóng lưng Bạch Tuyết, lúc này đã lên đến tầng ba. Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng 301 đóng chặt ở cuối hành lang, nhẹ giọng đáp: "Tôi tìm người."
Cô vịn tay vào lan can cầu thang.
Mấy bậc thang cuối cùng bỗng trở nên xa đến vạn dặm. Cô đứng nguyên đó, nghĩ rằng nếu quay đầu đi ngay bây giờ, thì người thua cuộc sẽ không phải là cô. Đáng lẽ anh phải đến tìm cô mới đúng. Anh phải đến Lan Châu tìm cô, dù cô có trốn đến chân trời góc biển, anh cũng phải đuổi theo.
Chứ không phải thản nhiên buông một câu:
"Lên đây đi.
"Vậy mà cô lại ngốc nghếch mà đi lên thật. Cô lùi lại một bậc thang. Cửa phòng 301 mở ra. Ánh đèn vàng vọt hắt ra ngoài. Một bóng người cao lớn đứng chắn ngay cửa, che đi gần hết ánh sáng. Anh nhìn cô từ trên cao, nét mặt không rõ, mà thực ra vốn dĩ anh cũng chẳng có biểu cảm gì."Vào đi." Anh nhìn cô một lúc, cất giọng trầm khàn, "Ngoài trời lạnh lắm."
"Anh là cái máy lặp à?!" Bạch Tuyết đứng sững một lát, hai tay ôm trước ngực, ngẩng mặt lên lớn tiếng mắng. Mắng xong, cô cúi đầu, dậm chân chạy vội đến cửa phòng. Đến khi mũi chân chạm vào mũi giày da của anh, cô mới khựng lại, ngẩng lên nhìn gương mặt đầy râu ria của anh.
Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của anh dường như chỉ trong một đêm đã hằn lên nếp nhăn. Gò má hóp lại, tròng mắt đục ngầu, đầy tia máu. Quầng thâm dưới mắt khiến khuôn mặt vốn đã chẳng có chút thân thiện nào càng trở nên u ám, phong trần.
Hơi thuốc lá nồng nặc phả ra từ trong phòng, quẩn quanh nơi chóp mũi cô.
"Anh hút thuốc đến cháy cả não rồi hả? Hay là bị câm vì chẳng ai nói chuyện với anh? Cứ lặp đi lặp lại mấy câu đấy mãi!
"Cô đỏ bừng mặt, vênh cằm lên mắng xối xả, rồi cúi đầu húc vào người anh, xô anh ra, chạy vào trong phòng. Vừa đi vừa lầm bầm:"Không biết nói tiếng người hay gì?"
Cô khoanh tay đứng trong phòng, quan sát xung quanh. Trời ạ, cái tên chó già này thật sự xem đây là ổ chó của mình rồi.
"Anh định sống ở đây cả nửa đời còn lại đó hả?"
Cô cười mỉa, đẩy một chồng hồ sơ chất cao ngất trên bàn gỗ. Bịch! Đống giấy tờ đổ ào xuống đất. Vài cuốn rơi trúng gạt tàn đầy đầu lọc thuốc lá, lập tức bị cháy thủng một lỗ lớn.
Chưa hả giận, cô lại đá vào đống giấy tờ bừa bộn dưới đất, rồi hài lòng nhìn đống hỗn loạn ấy, ngẩng cao cằm khiêu khích nhìn gã đàn ông vẫn đang đứng trước cửa.
Anh đóng cửa lại, rồi đứng yên đó nhìn cô.
Chiếc áo len màu xanh đậm mặc ngược, tóc tai rối như tổ quạ. Anh chẳng nói gì, chỉ để mặc cô xông vào lật tung căn phòng của mình như một cơn bão.
"Ồ?" Bạch Tuyết cười độc địa, ngón tay bấu chặt vào cánh tay, bóp đến tím bầm dưới lớp áo khoác, "Cảnh sát Từ đây đúng là quên nhanh thật, mới có mấy ngày mà đã không nhận ra tôi rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!