Chương 30: Ngày thứ tám 1.

Hai giờ sáng, bến xe vắng tanh, không một bóng người. Đêm khuya hiếm khi có ai đến Bạch Ngân, huống hồ đây còn là vùng ngoại ô hẻo lánh nhất của Bạch Ngân.

Thế nhưng, bên ngoài bến xe lại vô cùng náo nhiệt.

Cứ đi vài bước là có thể nhìn thấy một hoặc vài căn phòng nhỏ xập xệ sáng lên ánh đèn hồng mờ ám. Sau những tấm rèm ren sặc sỡ, thấp thoáng bóng dáng chao đảo của những con người. Trước cửa và ven đường, vài ba người phụ nữ tụ tập thành nhóm, ngậm thuốc lá, vừa trò chuyện vừa cười mắng.

Đôi môi đỏ rực của họ nổi bật giữa màn đêm đen kịt. Đa phần là phụ nữ ngoài ba bốn mươi, trang điểm đậm, lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc trên tay. Làn da chảy xệ, gương mặt mệt mỏi, nhưng tất cả đều mặc váy da bó sát và áo hai dây ôm ngực.

Mỡ bụng bị siết chặt đến mức tràn ra khỏi váy, trong khi b. ộ ng. ực xập xệ run lên bần bật theo từng trận cười lớn.

Trong số đó, có một người phụ nữ đứng lặng bên lề đường. Cô kẹp điếu thuốc giữa môi, nhả khói thành từng vòng, đối mặt với những ánh mắt khinh miệt hoặc tò mò của đám phụ nữ kia. Tiếc rằng dáng người quá thấp, lại còn khoác chiếc áo gió rộng thùng thình, che kín thân hình vốn chẳng có gì đáng nhìn.

Nếu không phải mái tóc dài xõa xuống từ chiếc mũ lưỡi trai đen, thoạt nhìn chẳng khác nào một cậu trai con con.

"Hừ, tên chó già đó chắc đang chìm trong mật ngọt rồi.

"Cô nghiêng đầu, thích thú nhìn lại những ánh mắt đầy địch ý kia. Những người phụ nữ này quây quần bên nhau, khiến cô nhớ đến những con mèo con, chó con mà mình từng thấy ở chợ chim cá cảnh. Chúng cuộn lại thành một đống để sưởi ấm, dù có run bần bật vì lạnh cũng chẳng chịu mặc thêm một chiếc quần ngoài lớp tất đen, hoặc đơn giản là chọn một chiếc váy dài hơn. Chỉ vì muốn được đàn ông đi ngang qua nhìn lâu thêm một chút, chẳng khác nào những con vật bé nhỏ đang chờ được bán đi."Lần sau phải xích vài gã đàn ông đến đây."

Cô thầm nghĩ, "Ừ, phải là những gã đẹp trai như Tiêu Vũ, đứng tr. ần tr. ụi ngoài đường, chắc chắn đắt khách lắm. Như vậy mới công bằng."

Nhưng ngay lập tức, cô lại cảm thấy không hài lòng. Cô chẳng thích kiểu người như Tiêu Vũ, cũng không muốn ngủ với anh ta. Anh ta có bất lực hay không, cô cũng chẳng quan tâm.

Ừm… Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm vô tận, không một ngôi sao nào. Chính là cảm giác đó, khi bị Tiêu Vũ đè xuống, một khoảng không đen kịt, chẳng có gì cả. Anh ta có lẽ đã cảm nhận được sự khô khốc của cô mà thất vọng.

Cô từng muốn nói với anh ta rằng chuyện này không liên quan gì đến việc anh ta có bất lực hay không. Nó liên quan đến những thứ còn xa hơn thế… xa hơn cả sự xuất hiện của Từ Chiêu Lâm. Vì nó quá xa xôi nên không thể thay đổi được nữa.

Người đàn ông đó và Tiêu Vũ là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Ông ta có mái tóc ngắn cũn, vừa thô vừa đen. Đôi mắt khi nhìn người khác như một cái móc câu, khiến người ta sợ hãi, theo bản năng không dám rời đi, như thể bản thân có tội.

Cô nhớ có lần, cô ôm con búp bê trong tay, còn ông ta thì ngồi trên ghế sô pha. Lúc đó, Bạch Kiến Quốc và mẹ cô đều không có ở nhà. Ánh nắng buổi trưa rực rỡ, trong không khí tràn ngập những hạt bụi lơ lửng. Ông ta cứ nhìn cô như thế, rồi bảo cô đến ngồi cạnh mình, chỉ đơn giản là ngồi một lát thôi.

Nhưng trong đầu cô khi ấy chỉ toàn suy nghĩ về chuyện mình đã giết con thỏ nhỏ, không biết có phải đã bị ông ta phát hiện hay không.

Cô ngồi xuống bên cạnh ông ta, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy váy của con búp bê, đến mức mồ hôi túa ra.

"Con giết một con thỏ rồi." Cuối cùng, cô vẫn quyết định "tự thú," ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn ông ta, "Chú sẽ đánh con chứ?"

"Tại sao lại giết nó?"

Ông ta không cúi đầu nhìn cô, cũng không cười, chỉ lơ đãng nhìn đồng hồ treo tường.

"Nó cắn con, con đã cho nó hai cơ hội rồi mà!

"Cô dụi vào cánh tay ông ta. Cánh tay ấy cũng cứng ngắc, chẳng mềm mại chút nào. Cô ôm chặt lấy nó, giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm ra trước mặt ông ta. Trên làn da trắng nõn, hai vết cắn rướm máu hiện rõ."Vậy sao…" Ông ta cúi xuống nhìn tay cô, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé, xoa nhẹ. Tay ông ta rất khô, rất nóng, phần hổ khẩu có một lớp chai sần, cọ vào bàn tay mềm mại của cô đến đau rát. Nhưng cô vẫn không nỡ rút tay về.

Thế nhưng, rất nhanh sau đó, ông ta buông tay cô ra. Vì mẹ cô đã về đến nhà.

Cánh cửa mở ra.

Tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên lười biếng, vừa nghe đã biết chủ nhân của nó lại phát tật lười, giẫm lên giày cao gót như thể đang đi dép lê. Bà ta lúc nào cũng lười biếng, quần áo chỉ cần tiện tay lấy từ tủ rồi khoác lên người, tóc tai búi đại một búi, lòa xòa vài lọn trước mặt là xong.

Bà ta chẳng bao giờ dùng mỹ phẩm, rửa mặt chỉ với nước sạch, trang điểm lại càng là chuyện xa xỉ, chỉ có lúc quá rảnh rỗi mới hứng lên làm vài nét cho vui.

Dù là vậy, từ khoảnh khắc nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, người đàn ông trên ghế sô pha đã lập tức dán chặt ánh mắt về phía cửa. Ánh mắt sắc bén như móc câu, sáng rực đến đáng sợ, như thể có một cơn giận đang cuộn trào. Cô nhìn ông ta mà sợ hãi, sợ ông ta sẽ đánh mẹ mình.

Nhưng nhiều năm sau, khi cô cũng trở thành một người phụ nữ, nhớ lại ánh mắt ấy, cô mới thấy nó chói mắt đến mức nào. Đó nào phải là tức giận?

Đó là tình yêu không chút kiêng nể, là ánh mắt như thể cả thế giới này đều không tồn tại, con gái ruột cũng không tồn tại, chỉ có duy nhất người phụ nữ trước mặt ông ta, người đang lê đôi giày cao gót màu da, mặc chiếc váy đen nhăn nhúm, búi tóc lỏng lẻo, nơi đuôi mắt đã hằn sâu những nếp nhăn, ngay cả chân mày cũng phủ đầy sương giá.

"Dù thế nào thì giết thỏ con cũng là sai, sau này không được làm vậy nữa. Nếu còn tái phạm, chú sẽ đánh vào mông con đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!