Lúc Bạch Tuyết đi thang máy xuống tầng 13, trời đã chín rưỡi tối. Cô đứng trong hành lang nhìn quanh một lượt, cuối cùng đưa tay gõ cửa phòng 1301, trên cửa dán một bức tranh thỏ con do trẻ em vẽ.
"Ai vậy?
"Là giọng một người đàn ông, trầm thấp, khó chịu. Chỉ nghe qua cũng có thể tưởng tượng được gương mặt cau có mất kiên nhẫn của anh ta. Bạch Tuyết đứng trong bóng tối chờ anh ta mở cửa, cũng bực bội bĩu môi, lầm bầm một câu:"Đồ đàn ông bẩn thỉu.
"Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên cao lớn đứng ngược sáng. Dưới chiếc áo len màu xanh đậm, anh ta mặc một chiếc quần dài đen mặc ở nhà. Tổng thể màu sắc tối trầm kết hợp với đường nét sắc lạnh, góc cạnh trên gương mặt anh ta càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm. Chưa kể đến vết sẹo dữ tợn ở đuôi mắt, dù ngược sáng vẫn có thể thấy rõ, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ tạo ra áp lực vô hình."Tìm ai?
"Anh ta nhìn cô từ trên cao, giọng điệu rõ ràng mang theo địch ý. Thực ra, không chỉ đối với cô gái trẻ đang mặc chiếc áo khoác gió đen đứng trước cửa, mà dường như anh ta sinh ra đã có sự thù địch với tất cả mọi người. Nói tóm lại, đây là một người đàn ông khó ưa."Tôi tìm Triệu Thời Dư." Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn anh ta, nói chậm rãi từng chữ.
Câu nói này khiến người đàn ông ngẩn ra. Một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi lại muốn tìm con trai chín tuổi của anh ta? Anh ta chống tay lên cửa, nhíu mày, quan sát kỹ người phụ nữ trước mặt.
Một khuôn mặt rất dễ nhận diện, chính xác hơn là một khuôn mặt đầy mâu thuẫn. Đôi mắt sâu và hàng lông mi dài đặc trưng của dân tộc thiểu số, làn da trắng nhợt nhạt đến mức trông như bệnh tật, chiếc mũi diều hâu sắc nét, và một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy cô, vừa mềm mại lại vừa cứng rắn, diện mạo non nớt như một đứa trẻ nhưng giữa hàng lông mày lại mang theo vẻ lãnh đạm, già dặn, giống như đã nhìn thấu mọi sự đời.
"Là cô? Cô tìm con trai tôi làm gì?
"Giọng điệu của người đàn ông càng thêm gay gắt, gần như là chất vấn. Bạch Tuyết nghiêng đầu nhìn anh ta một lúc, sau đó chậm rãi lên tiếng:"Anh cũng họ Triệu à?"
"Cô nói gì?
"Người đàn ông tưởng mình nghe nhầm, trừng mắt nhìn cô, giọng nói cao hơn một bậc vì kinh ngạc. Bạch Tuyết ngẩng cao cằm, hàng lông mi dày rậm khẽ cụp xuống, ánh mắt hờ hững, dáng vẻ như một kẻ lưu manh nhỏ,"Anh không họ Triệu, tôi tìm người nhà họ Triệu thì liên quan gì đến anh?"
"Cô!" Người đàn ông vừa giận vừa sửng sốt, mắt gần như muốn lồi ra. Anh ta còn chưa kịp bùng nổ thì từ phòng khách phía sau vang lên một giọng nữ dịu dàng: "Ai vậy?" Ngay sau đó, hai cái đầu, một lớn một nhỏ thò ra.
"Dì Tiểu Tuyết!"
Cái đầu nhỏ nhanh chóng lao ra trước, chen đến trước mặt ba mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên nhìn Bạch Tuyết, "Dì còn đau không? Dì đến tìm ba con để khám bệnh à?"
"Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."
Một người phụ nữ nhỏ gầy, đeo kính gọng vàng, mặc váy ngủ trắng bước ra từ phòng khách, dùng khuỷu tay đẩy người đàn ông sang một bên. Chị cùng con trai đứng ở cửa đón Bạch Tuyết vào nhà. Hai mẹ con đều có nụ cười rụt rè, giọng nói nhẹ nhàng, khiến không khí xung quanh dường như cũng trở nên tươi mát hơn.
Bạch Tuyết lập tức đứng thẳng lưng, bước vào nhà với dáng vẻ hiên ngang như thể đây là nhà của mình. Cô liếc nhìn người đàn ông, do dự đứng yên một lúc rồi hỏi: "Có cần thay giày không?"
"Tất nhiên là…"
"Không cần, không cần! Mau vào đi!" Người phụ nữ còn chưa đợi chồng lên tiếng đã vội vàng cười tủm tỉm mời Bạch Tuyết vào phòng khách. Người đàn ông vẫn đứng ở lối vào, mặt đầy khó chịu, phản đối: "Này, anh vừa lau sàn xong đấy!
"Nhưng chẳng ai trong nhà để ý đến anh ta. Một lớn một nhỏ đều vây quanh cô gái nhỏ nhợt nhạt kia, chẳng biết đang xem thứ gì. Anh ta nhân lúc vợ quay lưng lại, hung hăng trừng mắt với Bạch Tuyết, sau đó khoanh tay, lê dép lẹp kẹp đi vào thư phòng."Đẹp quá!" Cậu bé tên Triệu Thời Dư không nhìn thấy sự "bất kính" của ba mình đối với mẹ, lúc này đang chống hai tay lên ghế sofa, gần như sắp bò lên đùi Bạch Tuyết, ánh mắt không thể rời khỏi khung ảnh gỗ cô đặt trên đùi.
"Ôi, thật sự rất đẹp!"
Người phụ nữ cầm tách trà nóng đi tới cũng không nhịn được mà bị món quà của Bạch Tuyết thu hút. Chị đặt trà lên bàn, cúi người xuống, chăm chú nhìn vào khung ảnh. Trong đó có hai bông hoa mai màu đỏ được gấp bằng giấy nhăn, một lớn một nhỏ dựa vào nhau.
Từng cánh hoa đều sống động như thật, thoạt nhìn cứ ngỡ là tiêu bản thực vật, nhưng lại có thể nhìn thấy những đường vân của giấy khi quan sát gần.
Không ngờ cô gái bé nhỏ, nhợt nhạt như hồn ma này lại có đôi tay khéo léo đến vậy, tác phẩm này có thể gọi là nghệ thuật cũng không ngoa. Quả nhiên, con gái dân tộc thiểu số vừa xinh đẹp lại vừa tinh tế!
"Dì Tiểu Tuyết, dì có thể dạy con không?"
Cậu bé cắn môi, do dự rất lâu, đến mức vành tai đều đỏ bừng. Cuối cùng, cậu bé lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi: "Nếu như dì rảnh?"
"Được." Bạch Tuyết cúi đầu, nhìn những sợi lông tơ mỏng manh trên mặt cậu bé, hờ hững đáp lại một tiếng. Vì cô quá lạnh nhạt, nên hai mẹ con đứng trước mặt cô đều ngẩn ra trong giây lát, không biết cô đồng ý hay từ chối.
Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên.
Mái tóc dài đen nhánh của chị buông hờ phía sau, có vài lọn rơi xuống, mềm mại như những sợi dây leo quấn quanh cổ áo ngủ trắng. Chị lười biếng, dịu dàng, đôi mắt hạnh trong veo, ánh lên tia sáng lấp lánh khi nhìn Bạch Tuyết.
Thật đẹp. Bạch Tuyết nghĩ. Có lẽ, nội tâm chị ấy cũng yên bình như vậy nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!