"Anh giết người lần đầu tiên là khi nào?" Bạch Tuyết giơ khẩu súng hơi, nhắm vào hàng bóng bay đầu tiên.
Ông chủ quầy súng hơi đứng bên cạnh quầy báo, đang tán tỉnh một người phụ nữ đầy đặn mặc váy ngắn cũn. Đôi mắt gian tà của ông ta cứ liếc mãi vào khe ngực sâu hút của cô ta, hoàn toàn bỏ mặc gian hàng của mình, để mặc hai thanh niên kia chơi đùa.
Một cậu con trai xinh đẹp trông như một cô gái nhỏ, đi cùng một cô gái mặt mày u ám, nhìn qua như hai cô gái, có thể bày trò gì được chứ?
"Chắc là lúc tốt nghiệp tiến sĩ, năm đầu tiên mua xe. Khi đó tôi vẫn chưa mua nhà, còn thuê ở ngoại ô, mỗi ngày lái xe gần một tiếng để đi làm và về nhà. Tôi nhớ rất rõ, cũng chính năm đó, mọi chuyện bắt đầu.
"Tiêu Vũ khoanh tay đứng sau lưng Bạch Tuyết. Cô thậm chí không cần nhìn ống ngắm, cứ thế bắn một phát một, chưa đến năm giây đã dọn sạch hàng bóng bay đầu tiên. Cô quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh ta,"Muộn vậy à?"
"Ừ, cũng do tình cờ thôi."
Tiêu Vũ nhìn những quả bóng vỡ vụn, rồi lại nhìn bàn tay đang cầm súng của cô, gật đầu,
"Trước đây, thấy rác rưởi thì tránh đi là được. Nhưng từ sau lần đó, dù thế nào tôi cũng không thể phớt lờ nữa."
"Có lần tan làm," anh ta vừa nói vừa tiến lên cầm lấy khẩu súng trong tay Bạch Tuyết, dùng một tay bắn liền ba phát, làm vỡ năm quả bóng, "Có một người phụ nữ vẫy xe xin đi nhờ. Tôi để cô ta lên xe, thậm chí còn cố ý đi đường vòng để đưa cô ta về. Nhưng em đoán xem?
"Tiêu Vũ trả súng lại cho Bạch Tuyết, đứng sau lưng cô, dùng mũi chân khẽ đá nhẹ vào gót chân cô, ra hiệu cho cô bước chân trái lên phía trước, cúi thấp eo hơn một chút. Anh ta nâng tay cô từ phía sau, hoàn thành lần bắn thứ ba, ba phát trúng bốn."Cô ta đến nơi thì nhất quyết không chịu xuống, tự l. ột s. ạch quần áo, lao ra giữa đường, vừa gào thét vừa vu khống tôi quấy rối, định cưỡng hiếp cô ta. Cô ta ép tôi phải đưa tiền, nếu không sẽ báo cảnh sát."
Tiêu Vũ cười nhạt, hài lòng vỗ nhẹ lên vai Bạch Tuyết, dịu dàng nói: "Rất tốt."
Nhưng Bạch Tuyết có vẻ quan tâm đến chuyện lần đầu giết người của Tiêu Vũ hơn. Cô nhíu mày, chớp mắt khó hiểu nhìn anh ta, "Không phải xe có camera hành trình sao?"
"Đúng thế!"
Tiêu Vũ giang tay, cười bất lực, "Vừa ngu ngốc vừa xấu xa. Những kẻ như cô ta sống chỉ tổ lãng phí lương thực, nước… và mọi nguồn tài nguyên khác. Chưa kể, họ còn gây phiền phức, làm mất thời gian và sức lực của người khác. Tôi thực sự không thể hiểu nổi lý do những kẻ như thế tồn tại."
Anh ta tuyệt vọng lắc đầu.
"Em biết không, tôi thậm chí còn cho cô ta một cơ hội cuối cùng. Tôi đưa cho cô ta hai ngàn tệ để cô ta đi. Nhưng có lẽ cô ta tưởng tôi là loại ngu ngốc có tiền, mắt đảo một vòng, lại giở trò đòi thêm. Haizz… Đến Chúa cũng không cứu nổi cô ta."
"Sau đó anh bắt đầu quét rác khắp nơi?"
Bạch Tuyết chỉ vào bức tường có con Psyduck to nhất, "Lát nữa tôi muốn con đó."
"Được." Tiêu Vũ gật đầu, rồi tiếp tục nói:
"Không hẳn là quét rác khắp nơi, tôi không rảnh đến thế. Tôi chỉ dọn sạch những thứ xuất hiện bên cạnh mình, làm ảnh hưởng đến cuộc sống và tâm trạng của tôi thôi. Em biết ngoại ô thế nào mà, đầy rẫy những thứ đó. Có lần tôi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, chúng còn bám theo vào trong. Mùi hôi thối của bệnh giang mai và sùi mào gà thật sự… Loại bỏ những khối u thối rữa này chẳng khác gì phẫu thuật cắt bỏ khối u trong cơ thể bệnh nhân, tất cả đều là chữa bệnh mà thôi."
"Vậy còn tôi thì sao? Tôi hôi ở chỗ nào?" Bạch Tuyết nghe anh ta nói xong, chăm chú nhìn anh ta, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Vũ nghe vậy, đôi mắt đen láy cong lên thành hình trăng khuyết, cười đáp: "Em đúng là ngốc thật, ai lại mang rác về nhà chứ?"
"Được rồi."
Tiêu Vũ lùi lại một bước, cười cười hất cằm về phía Bạch Tuyết, "Hàng bóng cuối cùng là nhỏ nhất, có giành được Psyduck hay không là tùy vào em đấy!"
"Hừ, coi thường ai vậy?"
Bạch Tuyết lườm anh ta một cái đầy khinh bỉ, quay lại bóp cò, một phát, hai quả, thêm một phát nữa, hai quả. Nhưng đến quả bóng nhỏ nhất cuối cùng, cô bắn hai phát liền mà vẫn trượt.
Ông chủ quầy súng hơi ban nãy còn đang mải tán tỉnh cô gái bên quầy báo, lúc này cũng không màng chim chuột nữa. Anh ta lười biếng tựa vào cột điện, dán mắt vào cặp đôi kỳ lạ này, hai người có vẻ ngoài mềm mại, thanh tú, làn da đều trắng trẻo.
Đến gần nhìn thì có vẻ đã ngoài ba mươi, nhưng từ xa lại giống như hai sinh viên thư sinh nho nhã, không ai liên tưởng nổi họ với súng ống.
Nhưng tư thế cầm súng bắn của họ… Người đàn ông thì có vẻ bài bản, điều này cũng dễ hiểu, có thể trước kia từng trong quân đội hoặc là dân chơi súng.
Còn cô gái kia thì mới đáng sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!