Chương 27: Ngày thứ bảy 1.

"Con nói xem, có phải ba con già rồi không? Ngày càng đãng trí hơn.

"Một người phụ nữ trung niên quấn mình trong chiếc áo lông vũ màu trắng, đeo kính gọng vàng, run rẩy trong cơn gió lạnh. Khuôn mặt tròn núp sau chiếc khăn quàng, chị lẩm bẩm với vẻ bất mãn khi trò chuyện với cậu con trai bên cạnh. Bên cạnh chị là một cậu bé tám chín tuổi, mặc chiếc áo lông vũ màu xanh tím than phồng lên, trông như một chiếc kén nhỏ. Cậu bé rúc vào mẹ, đứng trước cửa khu chung cư, nhíu mày thật chặt, gương mặt lộ rõ vẻ đau khổ, gật đầu đồng tình:"Trong tất cả phụ huynh của lớp con, ba con là già nhất.

Nữu Nữu nói trông ba giống cán bộ về hưu vậy, vậy mà ba còn không chịu thừa nhận."

"Con vẫn chơi với Nữu Nữu à?" Nghe nhắc đến cái tên đó, người phụ nữ lập tức nở một nụ cười ranh mãnh, "Chẳng phải con nói là bạn ấy thân với Lưu Vũ Hiên, nên con sẽ không chơi với bạn ấy nữa sao?

"Mặt cậu bé lập tức đỏ bừng. Sau một hồi do dự, cậu cúi đầu lẩm bẩm:"Gần đây bạn ấy lại chơi với con rồi."

Người phụ nữ lắc đầu, trong đầu bỗng xuất hiện một từ: "Chó l. iếm". Nhưng nghĩ lại, hình như nói con trai mình như vậy không hay lắm, nên chị đành cười gượng, cố gắng an ủi: "Không sao đâu, ba con cũng vậy mà."

Khi hai mẹ con đang trò chuyện rôm rả, một bóng đen nhỏ vụt qua trước mặt họ. Nhìn thoáng qua, đó là một cô bé mặc áo lông vũ đen, cúi đầu, bước đi rất chậm.

Mái tóc dài ngang vai bị gió thổi rối tung, dáng người nhỏ nhắn nhưng lại xách theo một thùng sữa cùng một hộp trứng, trông nhẹ như thể đang cầm một chiếc thùng giấy rỗng.

Có lẽ đây chính là điều khiến cô ấy trông kỳ lạ.

Người phụ nữ trung niên bất giác nhìn theo một lần nữa, định quay đi thì nghe thấy con trai mình reo lên: "Chào dì ạ!"

"Tiểu Bảo, đừng gọi bừa!"

Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay con trai, nhỏ giọng trách mắng. Dáng người và chiều cao kia, cộng với kiểu tóc mái bằng này, nhìn thế nào cũng là một cô bé mà?

Cô gái nhỏ ấy đã đi thêm mấy bước nữa, rồi mới chậm chạp dừng lại, ngẩng đầu lên. Ồ, nhìn kỹ thì đúng là một người trưởng thành, chắc chưa đến ba mươi tuổi.

Trên khuôn mặt tròn nhỏ, nổi bật nhất là đôi mắt và chiếc mũi. Đôi mắt ấy to, lông mi dày, trông như búp bê, rất đáng yêu. Nhưng sống mũi lại cao, thậm chí hơi khoằm, tạo cảm giác khó gần. Còn đôi môi thì nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua.

Người phụ nữ trung niên bỗng nhớ đến đôi môi nhỏ nhắn của Lâm Đại Ngọc trong bản Hồng Lâu Mộng năm 1987 mà mình từng xem.

Một khuôn mặt mang những đường nét đối lập như vậy khiến chị khó lòng đoán được tính cách của cô gái này. Hơn nữa… chị cúi đầu nhìn con trai mình, thấy cậu bé đang cười rạng rỡ.

Họ quen nhau sao?

"Mẹ ơi!" Cậu bé chẳng quan tâm cô gái kia có đáp lại hay không, vẫn ngẩng cao đầu háo hức giới thiệu:

"Đây chính là dì xinh đẹp mà con kể với mẹ đó! Hôm sinh nhật con, con gặp dì ấy lúc đi mua bánh với ba!"

Cậu bé vui vẻ lay lay tay mẹ, nhưng thấy mẹ vẫn nhìn mình với vẻ bối rối, như thể không nhớ ra, cậu vội bổ sung: "Chính là dì mà ba nói có một ông chồng người Thượng Hải rất dữ ấy!"

"À…

"Nghe vậy, chị mới có chút ấn tượng. Hôm đó, con trai cứ lặp đi lặp lại câu chuyện về một dì xinh đẹp đang mang thai mà vẫn hút thuốc. Nhưng lời trẻ con kể thường lộn xộn, không đầu không đuôi, chị cũng tò mò nên đã hỏi chồng."Đầu óc có vấn đề.

Chắc là trầm cảm." Lúc ấy chồng chị đang chăm chú vào máy tính, hờ hững đáp vài câu,

"Chồng cô ta là người Thượng Hải, cảnh sát, trông có vẻ là cảnh sát hình sự. Hừ, cũng chẳng bình thường gì. Nhìn hung dữ như gì mà ngay cả vợ mình cũng không quản nổi. Có thai rồi mà còn để cô ta hút thuốc. Hai người ngồi với nhau mà chẳng thèm nhìn nhau lấy một cái, có con rồi mà cứ như người xa lạ."

Nhớ lại chuyện này, chị vô thức nhìn xuống bụng người phụ nữ đối diện. Phẳng lì. Trong lòng bỗng nhói lên một chút.

Nhưng chị vốn là người nhát gan, lại thấy cô kia đang nhìn mình với vẻ mặt thờ ơ, nên dù hơn người ta cả chục tuổi, chị vẫn vô thức lùi một bước, cười ngượng ngùng chào: "Chào cô."

Mỗi khi cười, chị sẽ lộ ra một chiếc răng khểnh nhỏ. Nhưng chỉ có một bên, còn bên kia là một chiếc răng bình thường. Kiểu không đối xứng này làm chị trông như một đứa trẻ đang trong giai đoạn thay răng. Cộng với nụ cười ngốc nghếch của mình…

"Chào chị."

Người phụ nữ nghiêng đầu, hứng thú quan sát gương mặt chị một lúc, nhưng không rời đi, cũng không nói thêm gì nữa.

"Con trai tôi kể…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!