"Bác sĩ Tiêu, cô ta…"
Chú Vương thò đầu ra khỏi cửa sổ phòng bảo vệ, ngập ngừng nhìn Tiêu Vũ đang chạy từ trong khu dân cư ra, rồi lại nhìn người phụ nữ bị ông ấy liều mạng chặn ở cổng khu.
Gọi là phụ nữ thì còn tâng bốc chứ nhìn cô ta chẳng khác gì ma quỷ cả, tóc tai rối bù, áo sơ mi trắng trước ngực loang lổ không biết là máu hay thứ gì, son môi lem đầy cằm, mặt thì đầy những vệt nước đen khô lại, đôi mắt đen kịt u ám khiến người ta rợn người, đi lại không hề phát ra tiếng, ông ấy còn chẳng hay biết khi cô ta đến gần, chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo rợn người, ngẩng đầu lên thì thấy cô ta đã đứng lặng lẽ trước cửa sổ phòng bảo vệ, cúi đầu nhìn ông ấy rồi nói: "Chào chú.
", mẹ kiếp suýt nữa thì hồn bay phách lạc! Ông ấy vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nhìn bác sĩ Tiêu tuấn tú, chẳng thể nào liên hệ hai người này với nhau."Không sao đâu, là bạn tôi."
Tiêu Vũ vừa chạy tới, đứng lại rồi điều chỉnh hơi thở, cười gật đầu xin lỗi với chú Vương, "Phiền chú rồi, chú Vương."
"Ấy, nói gì vậy.
"Mỗi lần gặp Tiêu Vũ là chú Vương lại có cảm giác như gió xuân thổi tới, người sống trong khu này ai cũng kiêu căng ngạo mạn, chỉ có bác sĩ Tiêu là từ xa đã nở nụ cười bước tới chào hỏi, không vội thì còn đứng trước cửa phòng bảo vệ đùa vài câu. Bác sĩ Tiêu dễ mến đến mức nào ư? Tuy không hút thuốc, nhưng lúc nào trong túi áo anh ấy cũng có sẵn bao thuốc Trung Hoa mềm, Trung Hoa mềm đó! Tiện tay là rút hai điếu đưa cho, còn chưa kịp phản ứng thì bật lửa đã đưa tới tận tay luôn rồi."Có gì đâu mà phiền?"
Chú Vương cười thật lòng với Tiêu Vũ, vội vàng ấn nút trên bàn trực, cánh cửa sắt hoa văn đen mở ra không một tiếng động.
Người phụ nữ như lệ quỷ kia thấy cửa mở, không nói tiếng cảm ơn nào, chỉ chăm chăm nhìn Tiêu Vũ mà bước tới, Tiêu Vũ đưa tay nhẹ nhàng khoác vai cô ta, cô ta cũng không phản ứng gì, chỉ đi theo Tiêu Vũ, anh ấy hơi cúi người về phía cô ta, nghiêng đầu mỉm cười rạng rỡ, hứng thú nói gì đó với cô ta, cô ta thì chỉ lắng nghe, mắt nhìn thẳng phía trước, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, đáp lại vài câu.
Chú Vương nhìn theo bóng dáng họ rẽ vào một con đường, biến mất dưới tán cây rợp trời, lắc đầu không thể tin nổi, rồi cúi xuống tiếp tục lướt điện thoại.
"Anh không thấy tôi như thế này rất đáng sợ sao?"
Bạch Tuyết nghe Tiêu Vũ thao thao bất tuyệt kể về những người kỳ lạ gặp ở bệnh viện mấy ngày nay, bỗng ngẩng đầu hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Hả? Có gì đáng sợ đâu?" Tiêu Vũ nhìn cô khó hiểu, "Tôi còn nhận ra là cô mà." Vài giây sau mới phản ứng lại, cười tinh quái hỏi: "Tiểu Tuyết đang muốn nói là trông mình xấu sao?"
Anh ấy dừng bước, đứng dưới bóng cây rủ mắt ngắm khuôn mặt nhỏ ngẩng lên của Bạch Tuyết, ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, khoảng cách giữa họ rất gần, anh ấy có thể nhìn thấy lớp lông tơ vàng mịn và những vết tàn nhang mờ nhạt trên gương mặt cô.
"Ừm…" Anh ấy nghiêng đầu nhìn từ trên xuống dưới, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét, "Quả thực là không đẹp."
Nói xong ánh mắt giãn ra, nở nụ cười trêu chọc, "Tiểu Tuyết đến gặp tôi ăn mặc đúng là thoải mái thật."
"Cũng không hẳn."
Bạch Tuyết mỉm cười, cúi đầu bước chậm theo bóng cây loang lổ, "Ban đầu tôi ăn mặc tươm tất, nhưng bất chợt lại muốn đến thăm mẹ mình một chút."
Cô vừa nói vừa thẫn thờ ngẩng đầu nhìn phía trước, dừng lại, bóng cây lay động phủ một lớp u ám lên gương mặt cô, "Thật ra tôi chỉ là hơi nhớ bà ấy, dạo này nhớ lại nhiều chuyện quá, định đến hỏi bà ấy vài điều, nhưng ánh mắt bà ấy nhìn tôi khiến tôi muốn giết bà ấy, hơn nữa…"
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Vũ, gương mặt anh ấy cũng bị bóng cây kỳ ảo phủ lên, đồng tử đen láy sâu thăm thẳm.
"Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa bà ấy cũng muốn giết tôi."
Tiếng chim trĩ kêu vang nơi xa, dư âm lạnh lẽo và cô quạnh vang vọng trong khu dân cư vắng vẻ.
"Vậy cô đã thành công chưa?"
"Chưa." Bạch Tuyết cười, lại cúi đầu, từng bước tiến về phía trước.
"Mềm lòng à? Chắc không phải là do chiến đấu không giỏi đâu nhỉ? Thể chất của cô rất tốt, lần trước đến bệnh viện, các chỉ số đều tốt hơn dự đoán rất nhiều."
Tiêu Vũ chậm rãi đi theo, duy trì tốc độ ngang bằng với cô, trầm ngâm một lúc rồi bổ sung: "So với những người phụ nữ có vóc dáng và chiều cao như cô thì cũng tốt hơn hẳn.
"Bạch Tuyết đi sát vào anh ấy hơn, cánh tay khẽ chạm vào khuỷu tay anh ấy, có thể ngửi thấy mùi hương bột giặt thoang thoảng trên người anh ấy. Nhưng ngoài hương thơm đó ra, anh ấy không có bất kỳ mùi nào khác."Bà ấy sinh ra tôi, còn cứu tôi, tôi trả mạng lại cho bà ấy, thế là xong."
Bạch Tuyết hạ giọng, gần như thì thầm:
"Lúc còn trong bụng mẹ, tôi đã ăn mất anh trai mình, đương nhiên sẽ khỏe mạnh hơn người bình thường. Hơn nữa, mẹ tôi kể rằng, khi mang thai chúng tôi, bà ấy vẫn còn rất trẻ, không dám đến bệnh viện phá thai, chỉ đứng trong dòng sông đóng băng suốt nửa đêm, nhưng vô ích. Sau đó bà ấy chạy, nhảy, va đập, đã thử đủ cách nhưng vẫn không thể bỏ được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!