"Khi nào tôi có thể đi được?
"Trong phòng bệnh, mọi thứ đều trắng toát: ánh đèn trắng lạnh, ga trải giường trắng tinh, cả người cũng trắng bệch. Bạch Tuyết nhìn ra bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ. Hôm nay hình như đặc biệt tối, đèn đường ngoài khu nội trú của bệnh viện lúc sáng lúc tắt, ánh sáng u ám, nhưng vẫn có một hai con thiêu thân không ngừng lao mình vào bóng đèn."Sẩy thai cần phải tĩnh dưỡng, mấy ngày này em cứ ngoan ngoãn ở viện đi.
"Bạch Tuyết cảm nhận được bàn tay thô ráp, nóng rực của ai đó phủ lên bàn tay đang đặt trên mền của cô. Bàn tay ấy rất lớn, gói trọn bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay,"Ngoan, nghe lời."
Phòng bệnh đơn trong đêm khuya yên tĩnh đến mức Bạch Tuyết có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, hơi thở nặng nề của người bên cạnh, thậm chí tiếng xèo xèo khi thiêu thân đâm vào bóng đèn ngoài cửa sổ cũng nghe thấy rành mạch.
"Xin lỗi." Bạch Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời, trong màn đêm đen đặc tìm mãi cũng không thấy gì. Hóa ra là không có trăng, bảo sao tối vậy. Cô rút tay ra khỏi bàn tay đang siết chặt ấy, quay đầu nhìn người đang ngồi bên mép giường.
Người đó trông chẳng khác gì ma: quầng thâm dưới mắt đen sẫm, râu ria lởm chởm một lớp xanh nhạt, tóc tai bù xù, một lọn xõa trước trán. Vết thương nơi yết hầu đã kết một lớp máu khô, cổ đầy vết máu đen bẩn thỉu, mặt cũng loang lổ máu, không phân biệt nổi là máu của ai.
Đúng thật là một gương mặt tồi tàn, cộng thêm mùi thuốc lá, mồ hôi và mùi máu tanh nồng, đến ruồi còn phải tránh xa, huống chi là người.
Bạch Tuyết lại quay đầu đi.
"Sẩy thai thôi mà, cũng không đau lắm đâu, anh mau đi làm việc đi, đã lỡ mấy ngày rồi."
Từ Chiêu Lâm nhìn bóng của Bạch Tuyết phản chiếu trên cửa kính, cúi đầu vuốt vết máu trên tay, lớp máu đỏ sẫm đã phủ lên bằng một lớp đen bết dính, còn lẫn cả những cục máu đông nhỏ, đó là máu của cô.
"Đừng nói linh tinh, mới có hai ngày thôi. Vụ án bên kia do sếp Kim phụ trách, anh vốn định đưa em đến đây rồi tiện thể ghé Bạch Ngân một chuyến, không vội." Anh vừa nói vừa ngẩng đầu, cố nặn ra một nụ cười, "Anh là loại người rẻ mạt, rảnh rỗi quá lại nghĩ linh tinh, thực ra mấy chuyện đó sớm đã quên rồi, bình thường chẳng nhớ ra nổi."
"Ừ." Bạch Tuyết gật đầu, "Thế thì tốt."
"Đợi lần này anh quay lại, đưa em về nhà nhé?" Từ Chiêu Lâm lại nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, "Em chẳng phải thích ăn món dì Lương nấu sao? Để dì ấy nấu cho em một bàn đầy nhé? Bồi bổ cho em…"
"Anh thực sự tha thứ cho tôi rồi sao?"
Bạch Tuyết quay đầu lại, nhìn anh bằng ánh mắt không chút biểu cảm, "Hay chỉ vì bây giờ tôi sẩy thai, ra nhiều máu quá nên anh thấy thương hại?"
Từ Chiêu Lâm khựng lại, cơ thể đang nghiêng về phía trước cứng đờ, tay đang nắm tay cô cũng lỏng ra. Bạch Tuyết lại rút tay về, giấu vào trong mền.
"Từ Chiêu Lâm, anh đừng tự trách mình."
Cô cúi đầu nhìn tấm mền trắng toát, trống rỗng. Mùi thuốc khử trùng tràn ngập khoang mũi. Một cơn đau buốt sắc nhọn từ bụng dưới ập đến, cô không tỏ ra gì, nhưng lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Là tôi quá tham lam. Anh cũng biết mà, từ nhỏ đến lớn mẹ tôi không thích tôi, không chỉ mẹ tôi, mà cả ba tôi, thầy cô bạn bè. Tất cả những người ở gần tôi lâu đều không thích tôi. Sau này, một ngày nọ tôi chợt nhận ra anh có vẻ thích tôi hơn một chút, thế là tôi cố níu lấy anh, muốn bù đắp lại những thứ tôi thiếu hụt."
Cô vừa nói vừa ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Từ Chiêu Lâm.
"Người ta nói "ơn một đấu, oán một thăng
", anh rõ ràng là người đối xử với tôi tốt nhất, cho tôi nhiều nhất, vậy mà tôi lại hận anh nhất, làm tổn thương anh. Tôi thật sự là một người phụ nữ đáng sợ như cái hố không đáy. Anh đã làm quá đủ rồi, đừng tự trách mình nữa, tránh xa tôi ra đi. Anh mới bốn mươi tuổi, Trân Trân mới năm tuổi, con đường phía trước còn dài."
Bạch Tuyết quay đầu nhìn ra ban công, nơi đó có một chậu hoa nhỏ, cô đơn lẻ loi, không nhận ra được là loại hoa gì.
Nhưng ngay cả trong mùa đông giá rét thế này, ngay cả khi bị một viên sỏi đè lên, người ta vẫn có thể nhìn thấy một mầm non bé nhỏ xanh mướt vươn lên, gập người lại, cố gắng đội viên sỏi lên, trông yếu ớt đến mức dễ bị bỏ qua, nhưng lại có sức sống ngoan cường đến đáng sợ.
"Đừng phí thời gian vào tôi nữa, Từ Chiêu Lâm, vô ích thôi. Đừng tự lừa mình nữa. Hôm đó bác sĩ Tần nói gì với anh tôi đều nghe thấy, ý ông ấy chắc anh không đến mức không hiểu. Mấy viên thuốc đó cũng chỉ để tôi vui vẻ hơn chút thôi, ngoài ra chẳng có tác dụng gì đâu. Thứ đáng sợ kia, sớm muộn gì cũng sẽ trỗi dậy."
Cô thấy ánh sáng lờ mờ khó nhọc mới nhen lên trong mắt Từ Chiêu Lâm hoàn toàn tắt lịm, nhưng cô vẫn quyết định bồi thêm nhát dao cuối cùng: "Tôi không bệnh, đó là bản tính."
Cô vuốt ve bàn tay Từ Chiêu Lâm đang đặt trên mền, vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy, khẽ mân mê lớp chai sạn ở khe ngón tay anh.
"Nhưng anh không cần lo, Trân Trân khác tôi. Tôi nhìn ra được, con bé chỉ là tính khí hơi thất thường thôi, không có những xung động như tôi. Anh xem, Đinh Mãn cào con bé, cắn con bé, miệng con bé mắng chửi ầm ỹ, nhưng mỗi lần cũng chỉ là vỗ nhẹ lên lưng con mèo, thậm chí còn chẳng nỡ dùng sức. Con bé vẫn giống anh nhiều hơn."
Cô nói rồi dừng việc vuốt ve, chuyển sang nắm bốn ngón tay của Từ Chiêu Lâm trong lòng bàn tay mình, khẽ lắc nhẹ.
Anh lúc nào cũng nóng, vào mùa đông, anh nắm tay cô nhét vào túi áo, không tiếc nuối truyền cho cô nhiệt độ ấm áp, từng chút, từng chút sưởi ấm cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!