"Ở đây còn món gì ngon không? Đem hết ra cho tôi."
"Vâng, thưa cô, chúng tôi còn có tổ yến hầm từ tối qua, cô có muốn dùng không?" Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh cúi người đầy cung kính, ghé sát vào người phụ nữ đang ngồi thu lu trên chiếc sofa hình bán nguyệt, ăn uống thỏa thích.
"Có chứ! Tổ yến là tốt nhất, bổ dưỡng cho thai nhi.
"Bạch Tuyết nuốt miếng bánh cuối cùng, lại cầm ly nước cam uống một ngụm. Chỉ là loại nước cam có tép bình thường thôi, nhưng khi đựng trong chiếc ly bảy sắc cầu vồng, nó bỗng nhiên trở thành đồ dùng đặc biệt dành cho khách VIP."Vâng, cô vui lòng đợi một chút.
"Người đàn ông mặc vest vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, nở nụ cười, sau đó nhanh chóng đứng dậy rời đi. Đôi giày da đen bóng loáng giẫm lên sàn đá cẩm thạch sáng như gương, vang lên những tiếng lách cách trong sảnh lớn vắng vẻ. Bạch Tuyết ăn no rồi, rúc vào chiếc ghế sofa da mềm mại, ngửa đầu nhìn lên trần nhà rực rỡ ánh đèn. Trong không khí thoang thoảng mùi hoa lan đen thanh tao."Được rồi, đi thôi.
"Một tràng bước chân dồn dập và nặng nề vang lên từ xa, kéo theo một luồng khói thuốc khó chịu, lập tức lấn át hương hoa ngọt ngào. Không cần nhìn, Bạch Tuyết cũng biết ai đến. Cô nhắm mắt, lắc đầu:"Tôi còn chưa uống tổ yến, uống xong rồi đi."
"Được.
"Từ giọng nói trầm thấp, dứt khoát có thể nhận ra Từ Chiêu Lâm không hề do dự. Anh ngồi phịch xuống chiếc sofa bán nguyệt đối diện Bạch Tuyết, khiến lớp da ghế kêu lên tiếng kin kít. Cánh tay anh đẩy hết dĩa bánh và đồ uống sang một bên, đặt lên bàn một chồng hợp đồng, hóa đơn, rồi bắt đầu nói thẳng vào vấn đề:"Anh nhắc lại lần cuối, hợp đồng và hóa đơn, nhất định phải giữ cẩn thận.
Lát nữa anh dẫn em đi xem nhà, chủ cũ đã ở hai năm, mùi sơn cũng bay gần hết rồi, đồ nội thất và thiết bị gia dụng có sẵn, anh chưa kịp xem phong cách trang trí thế nào. Em cứ ở trước đi, sau này có gì tính tiếp.
Nghe rõ chưa?
"Bạch Tuyết bị anh quát làm cho hé mắt, cảm thấy chiếc sofa và bàn trà này quá nhỏ, quá tinh tế, hoàn toàn không hợp với một gã thô lỗ như anh. Anh cúi người, hai chân dạng ra, chống khuỷu tay lên đùi, nghiêng người về phía cô, đôi mày cau lại như một khối sắt, ánh mắt sắc bén như dao."Nghe rồi.
"Cô liếc xéo anh, gật đầu nhẹ. Từ Chiêu Lâm thấy cô chịu phản ứng, sắc mặt dịu xuống, giọng nói cũng bớt cộc cằn hơn. Sự giận dữ biến thành tiếng thở dài khe khẽ qua mũi. Anh tựa lưng vào sofa, đan hai tay đặt trên bụng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:"Tối qua ngủ ngon không?"
"Ngon chứ."
Bạch Tuyết mở mắt, nhìn anh đầy khó hiểu, "Không có ông già bên cạnh, dĩ nhiên là ngủ rất ngon rồi."
"Ừm." Từ Chiêu Lâm bật cười, "Không có bà bầu lăn qua lăn lại bên cạnh, anh cũng ngủ rất ngon."
"Sau này ai cũng sẽ ngủ ngon cả thôi.
"Bạch Tuyết định chống tay ngồi dậy nhưng thất bại. Cô bặm môi cố gắng lần nữa, cuối cùng cũng trườn được lên, với tay lấy hộp mứt hạnh nhân bị anh hất sang bên. Chưa kịp chạm tới, Từ Chiêu Lâm đã đứng dậy, đẩy hộp mứt lại gần cho cô. Cô cầm một viên, bỏ vào miệng, nhấm nháp vị ngọt lan tỏa, đôi mắt híp lại đầy thích thú."Anh không định để vợ mới sinh thêm con nữa chứ? Đã có hai đứa rồi mà."
Ánh mắt Từ Chiêu Lâm lướt qua bụng bầu của cô, nụ cười dần tắt, nhưng rồi nhanh chóng nhếch môi cười nhạt, nhìn Bạch Tuyết đầy thờ ơ:
"Giờ khuyến khích sinh ba con đấy, ai mà biết được? Không cho người ta sinh cũng không hay, chẳng ai muốn làm mẹ kế mãi cả."
"Cũng đúng." Bạch Tuyết khẽ nheo mắt, cười như mèo, "Vậy thì anh phải chịu cảnh có bà bầu lăn qua lăn lại bên cạnh rồi."
Từ Chiêu Lâm nhíu mày, khó hiểu nhìn cô:
"Sao phải vậy? Nhà rộng mà, bao nhiêu phòng chẳng đủ? À đúng rồi, quên nói, nhà ở Thượng Hải anh đã rao bán, đổi sang căn rộng hơn, tốt hơn. Sau này nhà có nhiều người, Trân Trân ở đó, dì Lương cũng vậy, vợ mới của anh cũng ở, anh còn phải tìm người biết chăm lo cho gia đình nữa, một lòng một dạ vì con cái. Cô ấy đã hy sinh vì gia đình thì anh cũng phải đối xử tốt với cô ấy, đúng không?"
Bạch Tuyết tựa vào sofa, mắt khép hờ, nụ cười vẫn vương trên môi, chậm rãi nói: "Anh bị rối loạn nhân cách à?"
"Em không chịu quay lại bên anh, nhưng ngày tháng vẫn phải tiếp tục trôi. Anh không đời nào thề thốt rằng mình sẽ không tái hôn."
Từ Chiêu Lâm cúi đầu, chà xát vết chai trong lòng bàn tay, ánh mắt lơ đãng lướt qua bụng cô:
"Em có kế hoạch của mình, anh cũng có kế hoạch của anh. Anh chỉ nói sự thật thôi, anh không nói dối em."
Bạch Tuyết đột ngột đứng bật dậy, cầm ly nước trái cây trên bàn hất thẳng vào mặt anh. Cả sảnh lớn lập tức im phăng phắc, tiếng đàn piano từ góc phòng như bị ai đó ấn nút tạm dừng.
"Thái độ nhận lỗi không tệ, đây là phần thưởng cho anh.
"Cô nói xong liền buông tay, chiếc ly bảy sắc cầu vồng rơi xuống đất vỡ tan tành. Tiếng vỡ chát chúa vang lên, sắc màu rực rỡ tỏa ra như pháo hoa. Cô cầm hợp đồng lên xem qua, rồi vẫy vẫy trong tay:"Phí ly hôn tôi nhận. Ông chủ Từ, không hẹn gặp lại."
Cô quăng tấm thảm trên đùi, đứng dậy bước nhanh về phía cửa ra vào của trung tâm bất động sản. Nhưng đi được vài bước, cô bỗng dừng lại, không quay đầu mà chỉ khẽ nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!