Chương 20: Ngày đầu tiên 3.

"Chắc không phải anh đang thấy chột dạ đâu nhỉ, ông chủ Từ?

"Bạch Tuyết ôm gối cổ, nhìn ra ngoài cửa sổ khoang máy bay, ngắm những tầng mây cuộn trào như rồng lượn. Không ai đáp lời, cô quay đầu lại, thấy Từ Chiêu Lâm bị kẹt giữa hai ghế, hai chân dang rộng như đang ngồi xoạc, tay khoanh trước ngực, đeo mặt nạ ngủ, mặt quay về phía lối đi."Xì." Bạch Tuyết bĩu môi, "Lão già chết tiệt còn bày đặt, ai không biết còn tưởng anh ngủ thanh tao lắm ấy, ngáy lên thì như giết heo vậy."

Từ Chiêu Lâm không nhúc nhích, quay lưng về phía Bạch Tuyết, lạnh lùng hừ một tiếng, "Anh đối với mấy câu hỏi thừa biết rõ câu trả lời thì thái độ luôn vậy đấy."

"Có ai bắt anh ngồi hạng phổ thông với tôi đâu, anh tự nguyện mà, trách ai?" Bạch Tuyết nhàm chán quấn gối cổ quanh cổ mình, lát lại tháo ra, cầm trong tay vò nắm.

"Anh có nói gì đâu, chỉ có ai đó tự thấy cắn rứt lương tâm thôi." Từ Chiêu Lâm ngáp một cái, vặn mình đổi tư thế, mặt vẫn quay về lối đi.

Bạch Tuyết nhìn bóng lưng anh một lúc, hừ mũi một tiếng rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mây trắng bên ngoài như kẹo bông, trông ngọt ngào, mềm mại, vừa vào miệng đã tan, máy bay không ngừng thay đổi tư thế bay, họ tự do xuyên qua thế giới kẹo bông ấy.

Nhưng khoảnh khắc tự do thanh bình ấy chẳng kéo dài được bao lâu, bên tai đã vang lên tiếng ngáy.

"Chậc." Bạch Tuyết chau mày nhìn ra ngoài, cực kỳ không muốn quay lại nhìn cái tên già đang há miệng ngáy ầm ầm bên cạnh, nhưng tiếng ngáy mỗi lúc một lớn, đến mức hành khách ghế trước cũng phải quay đầu lại nhìn.

"Này, này!"

Bạch Tuyết cau mày gọi nhỏ vài tiếng, không có phản ứng, huých cùi chỏ cũng không có phản ứng, tức quá bèn nhéo mạnh vào đùi anh — cứng như khối sắt.

Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô lấy tay bịt miệng anh lại, yên tĩnh được đúng một giây, giây sau anh đã nắm lấy tay cô, quay đầu ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, rồi lại tiếp tục ngáy như sấm.

Bạch Tuyết hít hít mũi, ghét bỏ quay đầu đi, lát sau lại quay lại. Ở khoảng cách gần như vậy cô mới nhìn rõ được, nếp nhăn ở khóe mắt anh đã nhiều đến vậy.

Trong ký ức, lúc anh ba mươi ba, ba mươi bốn tuổi họ mới quen nhau, khi đó cô rất sợ anh, không dám nhìn lâu, chỉ khi anh ngủ hoặc lúc anh ra lệnh cô bôi thuốc cho anh mới dám lén lút quan sát gần như vậy.

Anh luôn thô ráp, coi nắng gió là tận hưởng, coi vết sẹo là huân chương, nhưng khi đó cũng chưa có nhiều nếp nhăn như vậy.

Từng ấy năm, cô thực sự chưa bao giờ nhìn anh kỹ sao? Làm sao có thể chứ? Chỉ là cô không nhớ nổi nữa, giống như từ lúc anh ba mươi tư tuổi cô bước một bước thẳng tới ngày anh bốn mươi tuổi ngoại tình, mọi chuyện xảy ra giữa hai mốc đó như một cuốn phim tua nhanh, lướt qua mắt cô vèo vèo, hoàn toàn không nhìn rõ.

Những khoảnh khắc nhìn rõ được cũng chỉ là lúc anh lạnh lùng với cô, nổi giận với cô, giận dữ mắng mỏ cô vì sơ suất với Trân Trân.

"Chỉ có mỗi việc đi họp phụ huynh mà cũng quên được?

"Khi đó anh xách áo cảnh phục, sơ mi cảnh phục để mở, lộ ra áo ba lỗ trắng bên trong, tóc rối bù như tổ quạ, mùi mồ hôi và thuốc lá xộc thẳng vào mũi ngay khi anh vừa bước vào nhà. Anh theo cô xông thẳng vào phòng ngủ, cô ngồi phịch xuống trước bàn trang điểm chạm trổ hoa văn gỗ,"bốp" một tiếng ném hộp phấn nền xuống bàn.

"Tôi đã nói rồi còn gì? Đang họp! Ở! Ngân! Hàng!"

Cô nhớ quãng thời gian đó suốt ngày họp, hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, bị mắng không ngừng — khách hàng mắng, giám đốc ngân hàng mắng, cấp trên mắng, nhưng mắng những gì, vì sao mắng thì cô đã quên.

Cô chỉ nhớ những sinh vật gọi là "con người

"ấy, từng người từng người trừng mắt chỉ tay vào cô, bất kể đàn ông hay phụ nữ, trẻ hay già, tất cả như thể cô là kẻ tội lỗi nhất thế gian, tội ác tày trời. Nhưng kỳ lạ là cô thực ra cũng không quá buồn, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang nảy mầm trong lòng, muốn phá đất mà chui ra."Đi họp? Không phải cô nói hôm nay cô không họp sao? Dù có họp cũng không xin nghỉ được à? Cô có biết để Trân Trân một mình bên ngoài nguy hiểm thế nào không?

Lỡ gặp người xấu thì sao?

"Từ Chiêu Lâm lúc nổi giận thực sự rất đáng sợ, đến cả đèn pha lê trên trần phòng ngủ cũng rung theo. Anh cũng mắng cô, giống như những người kia, như thể cô không xứng đáng được sống."Cô là mẹ!"

Dù là lúc này, Bạch Tuyết vẫn nhớ câu Từ Chiêu Lâm nói nhiều nhất chính là câu này.

Cô chỉ nhớ về những ngày như thế.

Từ Chiêu Lâm chắc chắn không biết cô đang nghĩ gì, lúc này đang áp trán mình lên trán cô, cả cái đầu nặng trĩu đè lên đầu cô, ôm chặt như ôm một cái gối ôm hình người.

Bạch Tuyết cảm giác mình như sắp bị siết chết, kéo áo sơ mi anh, anh cũng không buông ra, dùng khuỷu tay đẩy vài lần cũng không thoát nổi, đành thở dài bỏ cuộc, móc điện thoại trong túi quần ra, vì đang bật chế độ máy bay nên cũng chỉ có thể mở album ảnh ra xem giết thời gian.

Vừa xem vừa cười, thì ra cô không chỉ từng chụp phân chó, mà còn chụp cả phân trong khay vệ sinh mèo.

Phân chó thì cô nhớ, hồi còn đi học nhà cô nuôi một con chó đực giống Teddy, cô vốn không thích động vật, nhưng mẹ cô lại rất thích, một người đàn bà vừa ích kỷ vừa chua ngoa, đến nỗi chỉ cần một sợi tóc của con gái rụng xuống sàn cũng mắng như mưa, vậy mà lại nuôi một con chó tè bậy ị bậy trong bếp, còn suốt ngày xịt nước tiểu khắp nhà mỗi lần đến kỳ động dục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!