Chương 19: Ngày đầu tiên 2.

"Tuyết ở Lan Châu vậy mà lại tạnh rồi, chẳng phải nói sẽ còn rơi suốt cả tuần sao?

"Bạch Tuyết đứng trước gương toàn thân trong phòng khách sạn, đánh giá bộ dạng ăn mặc của mình, quần thể thao bụi bặm, áo thun xám rộng thùng thình, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác xanh đậm có cổ lông, trông thật chẳng đẹp đẽ gì. Từ Chiêu Lâm đứng trong phòng tắm phía sau cô, đang đánh răng trước gương, cúi người nhổ bọt kem đánh răng ra, rồi đứng thẳng dậy quay đầu nhìn cô một cái,"Nhìn bộ dạng em thế này, mong tuyết rơi tiếp lắm hay gì?"

"Ừ đó." Bạch Tuyết gật đầu, "Hồi nhỏ mỗi lần đến mùa đông là tôi đều sốt, ho không dứt, Lan Châu ô nhiễm nặng lắm, có tuyết thì không khí sẽ tốt hơn."

"Biết vậy mà còn cứ khăng khăng đòi về, đúng là chịu em luôn.

"Từ Chiêu Lâm theo thói quen rửa sạch bàn chải trong ly thủy tinh, cúi người vốc nước lạnh lên mặt, ra sức rửa hai bên má. Bạch Tuyết nhìn anh rửa mặt qua gương, bỗng nảy ra ý xấu, xoay người bước tới tựa vào khung cửa phòng tắm, cười toe toét, tay xoa nhẹ ngón áp út của mình,"Haizz… Vì tìm kiếm người yêu, chút đau đớn này có là gì đâu?"

Từ Chiêu Lâm đang lấy tay che mặt bỗng khựng lại một chút, nhưng rất nhanh liền tiếp tục động tác rửa mặt, vốc thêm vài lần nước rồi tắt vòi, đứng thẳng người, đưa tay lau qua mặt, vừa lau vừa nhìn vào gương với vẻ nửa cười nửa không, liếc mắt nhìn Bạch Tuyết đang cố tình khiêu khích.

"Vậy thì chúc công chúa Bạch Tuyết sớm tìm được bạch mã hoàng tử của mình nhé."

Bạch Tuyết nghe vậy thì thờ ơ nhún vai, đôi mày liễu mảnh khảnh nhướn cao, "Xin lỗi nhé, tôi tìm được rồi, chỉ còn thiếu bước chạy đến thôi!"

Nói xong cô quay người rời đi, mặc lại chiếc áo khoác vắt trên vai, thu dọn đồ trên bàn vào túi, tiếng lạch cạch vang lên rất lớn.

"Vậy chúc nhà văn nhỏ của chúng ta thành công trên hành trình ấy.

"Từ Chiêu Lâm vừa nói xong, bên ngoài liền yên tĩnh lại. Anh đợi một lúc, không nghe thấy động tĩnh gì, bèn ló đầu ra khỏi phòng tắm, thấy Bạch Tuyết đang quay lưng về phía mình, cúi người chậm rãi lấy một chiếc kẹp tóc cá mập từ trong túi ra, sau đó đứng thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô gom đống tóc dài như tảo biển xõa trên vai lên và dùng kẹp tóc kẹp lại, rồi tiếp tục ngắm nhìn bên ngoài một lúc, lúc quay lại, gương mặt cô nở nụ cười nhẹ nhõm, ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu lên mặt cô, trong suốt như ngọc trai, làn da trắng đến mức có thể nhìn thấy cả mao mạch dưới da."Màn hình điện thoại của tôi vỡ rồi, lúc đầu tính xài tạm thêm một thời gian nữa, nhưng nó lag quá chịu không nổi.

Giờ còn sớm, thời tiết cũng đẹp, tôi đi mua điện thoại mới đây, bye bye."

Nói xong, Bạch Tuyết khoác túi chéo lên người, nhét điện thoại cũ và dây sạc vào túi áo khoác, kéo khóa áo lên tận cổ, cúi đầu đi ra khỏi phòng mà không hề nhìn Từ Chiêu Lâm đang đứng trong phòng tắm lấy một cái.

Hành lang khách sạn buổi sáng đã đông đúc hơn tối qua, vài cánh cửa đã mở, một chiếc xe đẩy dọn phòng dựng trước cửa một căn phòng, khi đi ngang qua, Bạch Tuyết thấy rèm cửa mở toang, ánh sáng tràn vào, cô lao công đang tung tấm drap trắng tinh lên giường, dưới chân là đống drap và vỏ gối bẩn.

"Thật sự giặt sạch sao?"

Bạch Tuyết lẩm bẩm.

Chăn ga gối đệm khách sạn đều trắng tinh, nhưng những chất dịch, lông tóc, tế bào chết vẫn còn sót lại… tất cả ấn tượng sạch sẽ chỉ là ảo giác tự an ủi mà thôi.

Cô rẽ một góc, bỏ lại căn phòng đó phía sau, bấm thang máy xuống tầng dưới.

7, 6, 5… 1, thang máy mở cửa, hương mì bò hầm của Khang Sư Phụ nồng nặc ập vào chỉ trong nháy mắt, nhưng Bạch Tuyết không hề thấy đói, chỉ thấy buồn nôn, dạ dày như bốc cháy, cảm giác đau rát từ mũi lên đến thực quản vẫn còn.

Một chiếc xe buýt nhỏ đậu trước cửa, bác tài đeo kính đen chán chường ngả người lên vô lăng lướt Douyin, bật nhạc nền to đến rung trời.

Giờ vẫn còn sớm, trong xe chỉ có một cặp đôi trẻ ngồi kề nhau, mỗi người mải mê chơi điện thoại riêng. Bạch Tuyết tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, đặt túi lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, yên tâm tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Bác tài thấy không còn ai lên nữa, lười biếng ngồi thẳng dậy, vươn vai một cái thật dài, mở nắp ly trà đặc pha từ sáng, ngửa cổ uống mấy ngụm, đặt ly xuống rồi lầm bầm: "Đi thôi."

Bụng Bạch Tuyết khẽ động đậy, giống hệt mấy hôm trước trong phòng bệnh, đứa bé trong bụng cô trở mình, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, đá một cú khiến cả tim cô cũng run lên.

"Chậc." Cú động thai này làm toàn thân cô khó chịu, cô ngồi thẳng dậy, vô tình nhìn ra ngoài xe, thấy người đàn ông đứng hút thuốc ở cửa khách sạn.

Anh nheo mắt, đôi mắt một mí vốn hẹp dài càng thêm sắc lạnh, làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, lại khoác nguyên bộ đồ đen, bên cạnh còn có một chiếc vali màu đen.

Một nhóm thiếu nữ ríu rít bước ra, vừa thấy anh đứng lù lù ở bậc thềm với vẻ mặt âm trầm và điếu thuốc kẹp nơi khóe miệng, lập tức nín bặt tiếng cười, vừa đẩy vừa kéo nhau né tránh anh, lỉnh kỉnh chạy lên xe.

Người đàn ông nhìn theo bọn họ như nhìn một bầy cua chạy loạn, rồi thu ánh mắt lại, một tay đút túi quần, một tay ném điếu thuốc xuống đất dập tắt.

"Anh lên không?"

Bác tài thấy anh chẳng có ý định lên xe, nhíu mày khó chịu, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy không phải kẻ dễ dây vào, nên giọng vẫn khá hòa nhã. Người đàn ông xoay lại lắc đầu, phất tay ra hiệu "đi đi".

Bác tài cũng không khách sáo, lập tức đạp ga cho xe lăn bánh. Bạch Tuyết nhìn bóng dáng người đàn ông ấy càng lúc càng xa, cuối cùng khuất hẳn khỏi tầm mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!