Chương 18: Ngày đầu tiên 1.

"Dự báo trong tuần tới, thành phố Lan Châu sẽ có đợt tuyết rơi lớn…"

Bạch Tuyết, Bạch Tuyết… Bạch Tuyết nằm trên chiếc giường đơn chật chội, lần đầu tiên trong đời cảm thấy ghét cái tên của mình.

Vì tuyết trắng mà Bạch Tuyết không thể về nhà, cô buộc phải chịu đựng mùi ẩm mốc ngột ngạt len lỏi trong từng hạt bụi lúc này, hơi nước lạnh lẽo từ phòng tắm ngay sát bên thấm vào khớp gối và khuỷu tay cô, cảm giác nhức mỏi ẩm ướt hành hạ cô lật qua lật lại hàng trăm lần mà vẫn không tìm được tư thế nào dễ chịu để ngủ.

Đầu vòi hoa sen hỏng không ngừng nhỏ từng giọt nước, âm thanh cơ học lách tách đập lên nền gạch men lạnh lẽo cứng ngắc, như có ai dùng khớp tay gõ từng nhịp một vào óc cô.

Trong phòng bên cạnh, đôi vợ chồng trẻ vẫn còn đang cãi vã, với Bạch Tuyết mà nói, điều đó chẳng khác nào tuyết rơi thêm giá lạnh. Cách âm ở đây kém đến thảm hại, cô dù nửa mê nửa tỉnh cũng có thể nghe rõ tám chín phần.

Ý của người chồng là thôi đi, chịu đựng một đêm vậy, dù sao hãng hàng không cũng đã cam kết ngày mai sẽ bay, giờ đã gần nửa đêm, còn hơi sức đâu mà bận tâm đến sự ngạo mạn của người khác, chi bằng tranh thủ ngủ lấy vài tiếng.

Người thường khi ra ngoài du lịch khó tránh gặp chuyện không như ý, lần sau chỉ cần tránh xa cái thành phố xa hoa phung phí này là được.

Nỗi thất vọng của người vợ như lũ vỡ bờ, nhấn chìm người chồng, những lời oán trách không dứt và sự chua ngoa cay nghiệt đối với chồng khiến Bạch Tuyết, một người hoàn toàn xa lạ ngủ ở phòng bên cạnh, cũng cảm thấy sợ hãi.

Cô cuộn người lại thành một khối, bóng tối như lớp ngụy trang bao bọc lấy cô, khiến cô cảm thấy an toàn, trong cơn mơ hồ, dòng suy nghĩ của cô trôi dạt càng lúc càng xa.

Ánh mắt dịu dàng của ba, ông luôn dịu dàng nhìn mẹ, cũng giống như người chồng phòng bên, kiên nhẫn an ủi tính khí bùng nổ phá hoại của mẹ hết lần này đến lần khác, dù mẹ cô cũng chua ngoa đanh đá y như người vợ phòng bên, chỉ vì ba mua sai món vặt yêu thích mà mắng ba từ đời tổ tiên nhà họ Bạch trở đi, nhưng ông vẫn một lòng một dạ yêu bà ấy.

Bạch Tuyết cũng từng hy vọng ba sẽ thương cô như vậy, nhưng trong ký ức, ánh mắt dịu dàng đó chưa bao giờ dành cho cô.

Ba cô luôn quay lưng lại với cô khi nói chuyện, hoặc vừa làm việc vừa nói, hoặc vừa hút thuốc vừa nhìn ra ngoài cửa sổ mà nói, ngay cả khi chẳng có chuyện gì, đối mặt với cô, ánh mắt ông cũng lạnh lẽo.

Tên Bạch Tuyết là ba cô đặt, tùy tiện nhưng cũng rất thẳng thắn: chính là "trong trắng như tuyết

", làm một người phụ nữ trong sạch, không cần phải thông minh xinh đẹp, cũng không cần phải hạnh phúc vui vẻ, chỉ cần trong trắng như tuyết, đó là tất cả kỳ vọng của người ba đối với con gái mình. Có lẽ bởi vì người vợ ông yêu nhất lại là người phụ nữ nổi tiếng"không sạch sẽ

"trong xóm. Nhưng nếu sự trong sạch quan trọng như vậy, tại sao ông lại yêu một kẻ"không ra gì" chứ?

Đúng vậy. 

Tiếng gõ cửa cộc cộc, ngày hôm đó cũng là một ngày mưa, mưa ở Lan Châu không nhiều như ở Thượng Hải. Mẹ đang ở trong bếp nấu nướng, cửa đóng kín, tiếng máy hút mùi ầm ĩ, bà ấy không nghe thấy.

Nhưng tiếng gõ cửa cứ cộc cộc không ngừng, Bạch Tuyết chẳng còn tâm trí chơi nữa, cô kéo một cái ghế nhỏ từ phòng khách đến, trèo lên nhìn qua mắt mèo trên cửa. Là bạn của ba, không mặc đồng phục cảnh sát như mọi khi, người ướt sũng nước mưa.

Nhà cô có chuông cửa, nhưng ông ấy vẫn vội vã gõ cửa cộc cộc…

Bạch Tuyết bật dậy khỏi giường, lẹp kẹp kéo lê dép đi tới cửa, đột ngột mở toang cửa ra. Người gõ cửa khựng tay lại giữa không trung, dưới ánh đèn mờ mờ của hành lang khách sạn tối tăm trông chẳng khác gì hiện trường án mạng, anh cười toe toét cúi nhìn cô.

"Lại khóc nữa à?"

"Có chuyện gì?" Bạch Tuyết cảm thấy đôi mắt mình sưng đau dữ dội, tùy tiện lau đại một cái lên mặt, vậy mà lau ra một tay nước mắt. Cô giấu tay ra sau lưng, vội vàng quệt nước mắt vào quần thể thao, lại hỏi: "Có chuyện gì?"

"Mới tách ra chưa được bao lâu đã nhớ tôi rồi à?"

Từ Chiêu Lâm không trả lời, chỉ đưa hai tay nâng lấy khuôn mặt cô, lòng bàn tay xoa nhẹ cằm và cổ cô, mặt đầy vẻ đắc ý.

"Biến!

"Bạch Tuyết bị nụ cười ranh mãnh của anh chọc tức, hất mạnh tay anh ra khỏi mặt mình, lui một bước định sập cửa lại, nhưng bị anh nhanh tay chắn lấy. Từ Chiêu Lâm một tay đỡ cửa, một tay chống lên khung cửa, thở dài như chán nản:"Được rồi được rồi, biết rồi, biết cô không biết đùa mà."

Nói xong lại quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, "Chỉ là muốn hỏi cô có cần đồ thay không, tôi mang theo đồ ngủ với đồ lót của cô, muốn thì tự qua lấy…"

Anh vừa nói vừa bất chợt nghiêng người hít ngửi Bạch Tuyết, chau mày vẻ ghét bỏ.

"Người cô hôi quá, chưa tắm hả?"

"Vòi hoa sen hỏng rồi, nước cũng lạnh." Bạch Tuyết quay đầu tránh ánh mắt anh, nhìn nhà tắm tối om, "Cố chịu thôi, mai về rồi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!