Chương 16: Delayed.

"Giấy đăng ký kết hôn với sổ hộ khẩu anh giữ phải không? Tôi chỉ mang theo chứng minh thư về thôi." Bạch Tuyết ngồi trên xe lục lọi trong túi xách, bên trong đồ đạc quá nhiều, cô lục một hồi mới xác nhận chắc chắn rằng chứng minh thư vẫn còn.

"Ừ, anh mang hết rồi."

Từ Chiêu Lâm đặt hai tay lên vô

-lăng, mắt nhìn về phía trước. Họ đúng lúc đụng phải giờ cao điểm buổi sáng, xe cộ tắc cứng trên đường cao tốc. Dù trời âm u, nhưng ánh sáng ngoài trời không chút che chắn, chói chang đến nỗi không thể mở mắt.

Bạch Tuyết lặng lẽ gật đầu, hai tay đặt trên đầu gối, mệt mỏi nhìn chiếc xe minivan Wuling cũ kỹ màu xám bên cạnh, cửa kính xe phủ đầy vệt dầu bẩn vàng và bùn đất dơ bẩn, dày đặc đến mức chỉ lờ mờ thấy vài cái đầu người bên trong, có người đội mũ bảo hộ, có người không, chiếc xe ọp ẹp này bị nhồi chật kín người, lắc lư như sắp rã ra.

"Uống nước đi."

Từ Chiêu Lâm lấy một chai nước khoáng bên cửa xe đưa cho cô. Cô nhận lấy, mở nắp uống một ngụm, nhăn mặt lại, "Nước ấm ngốt, khó uống quá."

Rồi cô lẩm bẩm, vẻ ghét bỏ, đưa trả lại cho Từ Chiêu Lâm, nhỏ giọng lèm bèm: "Chắc anh uống rồi còn gì."

Từ Chiêu Lâm không phản đối, nhận lại chai nước, ngửa cổ uống cạn một hơi, sau đó tiện tay nhét vỏ chai vào bên cửa, kéo ngăn để tay trung tâm ra, lấy kính râm đeo lên.

Bạch Tuyết chán nhìn chiếc xe minivan bên cạnh rồi, thu ánh mắt về, bắt đầu quan sát bên trong xe. Xe nhà mình mà cô chưa bao giờ thật sự để tâm, mỗi lần lên xe chỉ quăng túi, chai nước bừa bãi ra ghế sau, rồi điều chỉnh ghế lái ngả xuống thấp nhất để ngủ, hiếm hoi lắm mới lục ngăn trước ghế phụ kiếm được vài tờ khăn giấy hay một gói khăn ướt mang đi làm.

Nhưng hôm nay, đây là lần cuối cùng rồi.

Cô vặn cổ nhìn ra sau đầy khó nhọc, thấy ghế sau chất đống mấy bộ đồng phục bóng rổ số 16 có in tên đội cảnh sát, bên dưới ghế còn có quả bóng rổ lăn qua lăn lại theo nhịp xe. Cô nhìn sang Từ Chiêu Lâm đang chăm chú lái xe, nhấc mông nhích lên một chút, nhìn về phía cốp sau.

Một góc mền bông kẻ ô lòi ra, không có ga trải, trên đó chất thêm một cái gối ngả màu ố vàng. Cô nhíu mũi ghét bỏ, như thể ngửi thấy mùi hôi, chẳng buồn nhìn nữa.

"Đừng tìm nữa, ngoài em ra, chưa ai từng ngồi xe anh." Từ Chiêu Lâm đột nhiên lên tiếng làm Bạch Tuyết giật mình, cô trừng mắt nhìn anh, rồi bỗng nghĩ tới điều gì đó, khóe môi nhếch lên cười lạnh: "Hừ, vậy cái con kia chắc tự đi bộ đến tận nhà đấy nhỉ?"

"Không biết, tiệm massage cách nhà hai con phố, chắc cô ta tự đi tới."

Từ Chiêu Lâm nhìn gương chiếu hậu, đổi làn mượt mà.

"Hừ, lão già thối tha các anh đúng là lắm trò, chẳng khác gì cái tên kia, đều không phải thứ tử tế.

"Bạch Tuyết nhìn ống tay áo thun xám của anh, còn dính vệt đỏ mờ mờ. Từ Chiêu Lâm bật cười, liếc cô một cái."Em biết cũng nhiều nhỉ. Đôi khi em nhạy bén thật, tiếc là dễ bị cảm xúc chi phối, không hợp làm cảnh sát." Anh thu lại nụ cười, ngừng một nhịp, "Nhưng làm nhà văn thì thừa sức."

"Ừ, anh ta kể với tôi là anh đọc truyện tôi viết."

Bạch Tuyết lôi từ đâu ra một gói bánh quy, xé gói nhét vào miệng, vừa nói vừa nhồm nhoàm, vụn bánh bắn đầy xe.

"Hết hạn rồi còn gì!

"Từ Chiêu Lâm giữ vô -lăng bằng tay trái, tay phải giật lấy bánh trong tay cô, cau mày xem rồi trả lại, mặt lại trở nên bình thản."Cậu ta kể với em nhiều nhỉ, bình thường cậu ta ít nói chuyện với phụ nữ lắm."

Bạch Tuyết nuốt bánh xuống, quay đầu nhìn Từ Chiêu Lâm, cười khinh bỉ:

"Không nói chuyện nhưng vẫn làm chuyện được chứ gì? Các anh đúng là lột tả triệt để cái gọi là vật hóa phụ nữ."

Từ Chiêu Lâm vươn tay phủi vụn bánh ở khóe miệng cô, rồi vén tóc cô lên, vạch cổ áo kiểm tra miếng băng sáng nay vừa thay, may mà không bị thấm máu.

"Như anh đã nói, em không hợp làm cảnh sát. Em thấy được những điều người khác không thấy, đó là nhạy bén, nhưng em lại quá định kiến, sẽ làm lệch phán đoán. Những gì em nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Ít nhất thì thằng nhóc đó không giống như em nghĩ."

"Dù thế nào thì tôi cũng thấy cô ta ở trên giường anh.

"Bạch Tuyết hất tay anh ra, ngửa đầu đổ nốt mấy vụn bánh còn sót lại vào miệng. Từ Chiêu Lâm im lặng. Chiếc xe chầm chậm nhích từng chút giữa biển xe vô tận, đuôi xe đỏ rực như biển lửa dưới bầu trời âm u, thỉnh thoảng có tài xế nóng nảy bấm còi inh ỏi."Thằng đó đối xử với em tốt lắm hả?"

Trong cơn ngái ngủ, Bạch Tuyết nghe tiếng Từ Chiêu Lâm hỏi, cô không buồn mở mắt, chỉ ừ mũi một tiếng.

"Mới mấy ngày mà đã tốt thế à?" Từ Chiêu Lâm cười khẩy, "Đừng để bị lừa đến thân bại danh liệt, lúc đó kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!