Chương 15: Ngày cuối cùng.

"Mẹ vẫn chưa dậy ạ?

"Đã tám giờ rưỡi rồi, Trân Trân cầm bút vẽ nguệch ngoạc trên tập tô một cách lơ đãng. Cô bé đã vẽ rất nhiều hình mẹ, vậy mà mẹ vẫn chưa thức dậy. Cô bé ghét phải chờ đợi, nhưng ba không cho phép cô bé đánh thức mẹ đang nghỉ ngơi."Mẹ rất mệt, trong bụng còn có em bé nữa, Trân Trân phải để mẹ ngủ thêm một chút nhé." Từ Chiêu Lâm ngồi trên thảm bên cạnh Trân Trân, thẫn thờ nhìn con gái viết vẽ lung tung.

"Ba ơi, lần này mẹ về sẽ không đi nữa phải không?"

Từ Chiêu Lâm cúi đầu nhìn khuôn mặt con gái giống hệt Bạch Tuyết, vén mấy sợi tóc con lòa xòa trên trán cô bé, hồi lâu sau mới khẽ nói:

"Nếu như mẹ vẫn muốn đi thì sao? Nếu mẹ sẽ không bao giờ quay lại nữa thì sao? Trân Trân phải học cách quen với cuộc sống không có mẹ, cả ba cũng vậy, còn cả em gái nhỏ nữa, tất cả chúng ta đều phải học cách quen dần."

Trân Trân buông bút xuống, quay đầu ngẩng mặt lên, ánh mắt chăm chú không rời nhìn Từ Chiêu Lâm.

"Có phải ba đang muốn đuổi mẹ đi không?

"Từ Chiêu Lâm nhìn đôi môi nhỏ xinh hồng hồng của con gái, khuôn mặt tròn trịa như búp bê Nga, hàng mi dài cong vút đến mức có phần khoa trương. Trước mắt anh hiện lên nụ cười ngọt ngào đảo lộn thế gian của Bạch Tuyết dưới ánh hoàng hôn tiêu điều ở sân bay Trung Xuyên, và cả sự lúng túng cùng đồng cảm của viên cảnh sát già ở Lan Châu qua điện thoại cũng khó lòng che giấu."Nếu đúng là vậy thì sao?"

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!

"Một khoảng lặng chết chóc rồi như dự liệu, Trân Trân bùng nổ cơn giận dữ, tiếng khóc gào còn vang dội hơn cả còi báo động không kích, vọng khắp phòng khách trống trải, đến cả đèn cảm ứng của tòa nhà đối diện cũng như bị đánh thức, đồng loạt bật sáng. Từ Chiêu Lâm chống khuỷu tay lên sofa, như thể hoàn toàn không nghe thấy gì, lặng lẽ nhìn con gái ném cây bút vẽ xuống đất, xé nát tờ giấy vẽ, rồi dùng đôi tay bé xíu đấm mạnh vào ngực anh, vang lên từng tiếng"bịch bịch

". Và cuối cùng, người trong phòng ngủ cũng bị tiếng ồn đánh thức, lê dép loẹt quẹt bước ra ngoài, chậm rãi đến mức một lúc lâu sau cửa mới từ bên trong mở ra."Các người đang làm gì vậy?"

Giọng nói rất nhỏ nhưng tràn đầy lạnh lẽo và khó chịu.

"Dậy rồi à?" Từ Chiêu Lâm mỉm cười chào cô, Trân Trân vẫn đang khóc gào, còn anh thì như thể chẳng nghe thấy.

"Anh vừa nói với Trân Trân rằng mẹ nó sẽ không bao giờ trở về nữa."

"Ồ, cũng tốt mà, thật lòng thật dạ đấy." Bạch Tuyết hơi cau mày, tỏ ra mất kiên nhẫn nhìn Trân Trân đang đấm thùm thụp vào Từ Chiêu Lâm, rồi quay người đi vào bếp tìm nước uống.

Trên bồn rửa còn đặt bánh bướm và bánh bơ, Bạch Tuyết mở tủ lạnh, rút ra chai nước lạnh nhất, tựa vào bồn rửa mà tu ừng ực nửa chai nước mới cảm thấy bớt khô rát.

Cô nán lại trong bếp, lười ra ngoài, cứ đứng ngẩn ra như vậy. Cô không muốn an ủi con gái, chẳng có gì đáng để an ủi cả. Tính cách bướng bỉnh của Trân Trân là do Từ Chiêu Lâm nuông chiều mà ra, cái gì cũng được, cái gì cũng chiều, cái gì cũng cho.

Còn cô, hồi nhỏ đến mức mùa đông rét buốt tè dầm cũng không dám khóc lóc, chỉ biết chịu đựng, để cái quần bông lạnh ngắt dính chặt vào đùi và mông, cái cảm giác ẩm ướt buốt giá và nỗi sợ hãi, xấu hổ vì "tè dầm" khiến cô cả đời ghét thời tiết ẩm lạnh.

"Uống đồ lạnh không tốt đâu."

Ngoài phòng khách sáng choang, ánh sáng ấm áp hắt qua cửa bếp, lúc này có một bóng người đứng ở ngưỡng cửa, chắn luôn ánh sáng chiếu tới, cả người như muốn bao phủ lấy cô.

"Vậy à, tôi không biết."

Bạch Tuyết tựa vào bồn rửa, dùng chai nước cụng nhẹ lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn về phía bóng người đó, dưới ánh sáng ngược nên chỉ thấy một bóng tối mơ hồ, không rõ mặt.

"Đừng uống nữa, ăn chút gì đi, Trân Trân biết mẹ thích, nên nằng nặc đòi dì Lương dẫn đi mua đấy."

Bóng người đó tiến vào, Bạch Tuyết cảm thấy tay mình ấm lên, chai nước đã bị lấy mất, thay vào đó là một túi bánh bướm, nặng nề, tiếng nhựa lạo xạo.

"Ừm." Bạch Tuyết cúi đầu nhìn, đường vân xoáy tròn trên những chiếc bánh bướm rất đẹp, cô xoay người, quay lưng về phía anh, đặt túi bánh lên bồn rửa, từ tốn tháo niêm phong vàng, bốc một chiếc bánh bằng hai ngón tay, cho vào miệng nhai nát, vụn bánh rơi đầy bồn rửa và sàn nhà cô cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ cảm thấy đầu lưỡi ngập tràn mùi thơm ngậy, theo bản năng thốt lên, "Ừm, ngon quá, lâu lắm rồi mới ăn."

Vừa ăn, cô vừa nhìn sang túi bánh bơ bên cạnh, hỏi: "Dì Lương đâu? Anh để dì ấy về rồi à?"

"Ừ."

"Trân Trân thì sao, không khóc nữa?"

"Ừ, khóc mệt rồi thì ngủ luôn. Bình thường giờ này cũng tới giờ ngủ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!