"Cô Bạch, cô Bạch?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ nơi xa xôi, rất kiên nhẫn, lặp đi lặp lại gọi "Cô Bạch
", mãi một lúc lâu cô mới phản ứng lại, nhận ra rằng có người đang gọi mình. Mở mắt ra, vẫn là chiếc bàn gỗ nặng nề đó, những bức tường trắng bệch như trong phim truyền hình, ngoài một tấm gương vuông vức ra, trong phòng không còn gì khác."Cô Bạch ngủ ngon thật đấy, ở đây có thể ngủ được cũng không nhiều người đâu."
Cô chậm rãi chớp mắt, một cái, hai cái, ý thức dần dần quay trở lại, nhìn thấy bộ cảnh phục màu xanh đậm với những chiếc cúc kim loại bạc lấp lánh, cô lại nhớ tới một buổi trưa đầy nắng dịu dàng nào đó, khi cô ôm bộ cảnh phục của Từ Chiêu Lâm ngắm nghía, lúc ấy là định giặt đồ cho anh hay vì lý do gì cô cũng quên mất rồi, chỉ nhớ ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu lên những chiếc cúc bạc, cũng ánh lên thứ ánh sáng dịu dàng như vậy.
Lúc đó Từ Chiêu Lâm không có ở nhà, nếu có thì sẽ không yên tĩnh như vậy, trong nhà sẽ vang lên tiếng còi chói tai của trận NBA, tiếng bình luận viên sang sảng rộn ràng, tiếng hò reo gấp gáp của đội cổ vũ…
"Xin lỗi."
Bạch Tuyết cất giọng khàn khàn, ngồi thẳng dậy, rồi nhìn rõ chủ nhân của bộ cảnh phục xanh đậm và những chiếc cúc bạc ấy: một người đàn ông tóc bạc, da trắng, khuôn mặt thanh tú, trông như một tiểu sinh trong vở hát Côn Khúc, dưới ánh đèn vàng vọt của phòng thẩm vấn, có thể thấy rõ những nếp nhăn li ti nơi khóe mắt ông ấy.
"Không sao đâu, chính tôi mới phải xin lỗi, sáng nay bận quá, tiếp đón không chu đáo với cô Bạch." Người đàn ông tóc bạc chậm rãi bước sang phía bên kia bàn thẩm vấn ngồi xuống, khi quay mặt lại đối diện với Bạch Tuyết, đôi mắt lá liễu của ông ấy cong lên cười hiền hòa, "Tôi họ Kim, tên Thịnh, cô Bạch, vậy chúng ta bắt đầu nhé?"
"Được.
"Bạch Tuyết gật đầu. Kim Thịnh ngồi thẳng tắp, những ngón tay thon dài khẽ lật cuốn sổ ghi chú màu đen trước mặt, nhìn qua một lượt rồi lại khép lại, ánh mắt lần nữa tập trung vào gương mặt Bạch Tuyết, chuyên chú và ôn hòa, như thể cô mới là người khiến ông ấy hứng thú nhất."Cô Bạch, cô từng nói lần đầu tiên gặp Tiết Lâm, cũng chính là người phụ nữ đã tấn công cô, là ở trước cửa phòng khám sản khoa của bệnh viện xxx tại Lan Châu, lúc đó cô đang gọi điện cho chồng mình, sau khi cúp máy mới nhìn thấy cô ta, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy lúc cô đang gọi điện, có chú ý thấy cô ta đi ra từ phòng bệnh, văn phòng hay từ cầu thang không?
"Bạch Tuyết khẽ nhíu đôi mày liễu, lục tìm trong biển ký ức, đối với cô, việc hồi tưởng chuyện này giống như tìm kiếm một mảnh vụn trong đống thủy tinh vỡ đang trôi nổi, nắm được thì có thể thấy rõ ràng, còn nếu không, mảnh vụn đó sẽ bị sóng cuốn đi xa mãi. May mắn thay, khi mảnh ký ức về"người phụ nữ điên trước cửa khoa sản" trôi đến trước mặt, cô kịp thời nắm lấy.
"Không." Bạch Tuyết lắc đầu,
"Lúc đó ở Lan Châu đang mưa lớn, tôi nhớ rất rõ, sấm chớp đùng đoàng, trời đen kịt, hành lang ngoài phòng khám sản khoa chẳng có ai, khi tôi gọi cho Từ… cho chồng tôi, chỉ có hai y tá đi ngang qua, tôi cũng không đi ngay sau khi cúp máy mà còn ngồi lại hành lang một lúc. Cô ta ngồi xổm bên cạnh ghế, rất thấp bé, trông như một đứa trẻ, nếu cô ta không lên tiếng, tôi thực sự cũng không nhìn thấy."
"Ồ?" Kim Thịnh tỏ vẻ rất tán thưởng, ánh mắt sáng lên, "Cô Bạch thật sự rất nhạy bén và nhớ giỏi! Khả năng diễn đạt cũng tuyệt vời, tôi đoán hôm nay cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ rất suôn sẻ."
"Nhưng tôi cũng khá tò mò."
Kim Thịnh mỉm cười tiếp lời, "Dù chỉ là những câu nói điên rồ, nhưng cô Bạch còn nhớ lúc đó Tiết Lâm đã nói gì không?
"… Bạch Tuyết tựa vào lưng ghế khẽ thở dài, lỗ kim trên cổ tay vẫn còn rõ ràng. Mọi thứ giữa cô và Từ Chiêu Lâm sẽ không còn là bí mật, cô sẽ vĩnh viễn mắc kẹt trong vũng lầy này, không thể thoát ra."Cô ta nói…" Bạch Tuyết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Kim Thịnh,
"Cô ta nói những người phụ nữ không muốn làm mẹ thì không xứng đáng được sống, cứ lặp đi lặp lại ý như vậy. Cô ta nói năng không rõ ràng, lời lẽ lộn xộn, còn có vẻ cà lăm."
Kim Thịnh mỉm cười không đáp, chờ cô nói tiếp.
"Có lẽ cô ta đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa tôi và chồng tôi, tôi có nói rằng, khi đứa bé trong bụng tôi thành hình rồi, tôi sẽ mổ lấy ra gửi cho anh ta.
"Một khoảng lặng bao trùm, tiếng đồng hồ trên tường tích tắc vang lên, người cảnh vệ đứng ở cửa cũng không nhịn được quay đầu nhìn vào, Kim Thịnh vẫn giữ nguyên nụ cười, không hề tỏ ra kinh ngạc, thậm chí còn có chút hài lòng. Bạch Tuyết quay đầu nhìn về phía tấm gương vuông vức trên tường phòng thẩm vấn, tấm gương méo mó, phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ với mái tóc xõa vai, gương mặt trắng bệch dưới ánh đèn vàng như kem tan chảy, ngũ quan mơ hồ không rõ."Anh ta ngoại tình, nhưng lại rất thích trẻ con, tôi nghĩ… ít nhất lúc đó tôi nghĩ muốn cho anh ta nếm trải cảm giác đau khổ, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy mình quá ngây thơ rồi.
Anh ta là loại người bề ngoài thì nóng nảy nhưng thật ra làm gì cũng đã tính toán kỹ, đã quyết định làm như vậy thì tôi có làm gì cũng không khiến anh ta đau khổ được, chỉ có tôi tự mình đau khổ mà thôi."
Nói xong, cô thu lại ánh nhìn từ tấm gương, khẽ nhếch môi cười, "Xin lỗi nhé, cảnh sát Kim, tôi lạc đề rồi."
"Không sao, cô Bạch chịu mở lòng là điều tốt, tôi rất vinh hạnh được làm người lắng nghe."
Kim Thịnh cũng nhìn tấm gương đó một lúc, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.
"Nhưng xem ra hiện tại cô Bạch vẫn chưa từng làm phẫu thuật phá thai, nên việc Tiết Lâm tấn công cô chắc không liên quan đến đứa bé. Cô Bạch là người Lan Châu, trước đây có quen biết Tiết Lâm không? Hoặc trong ký ức có xuất hiện người như vậy không?"
"Không, chưa từng."
Bạch Tuyết nhìn Kim Thịnh, kiên định lắc đầu.
"Chắc chắn chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!