Chương 11: Một chuyến bay đến nơi xa.

"Nhìn ánh sáng trong tay tôi." Bàn tay bác sĩ, với những khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai không bị thương của cô. Những ngón tay thon dài ấy cách một lớp vải bệnh nhân, cô không cảm nhận được hơi ấm, nhưng cũng không hề lạnh lẽo. Phòng bệnh quá yên tĩnh, vị bác sĩ đó đứng rất gần, cô có thể nghe thấy tiếng đầu ngón tay anh ấy lướt nhẹ trên vải, và cả hơi thở gần như không tồn tại.

Cô nhìn ánh sáng trong tay anh ấy chậm rãi di chuyển, qua lại, qua lại. Cuối cùng, một tiếng cạch vang lên, ánh sáng vụt tắt. Đôi mắt cô mất hai giây để thích nghi với bóng tối, rồi gương mặt anh ấy lại hiện lên trước mắt.

Ánh nắng ngoài cửa sổ lạnh lẽo, trời đã mưa nhiều ngày, dù mặt trời có ló dạng thì cũng chẳng đủ sức sống. Những tấm rèm che giữa các giường bệnh đổ bóng lờ mờ, bao bọc lấy cả hai người.

"Cô còn thấy đau không?" Bác sĩ ra hiệu bảo cô mở cúc áo để lộ vết thương. Đôi tay thon dài khéo léo vén lớp băng gạc lên, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, không hề chạm vào da cô. Ánh mắt anh ấy không mang theo sự hỏi han hay quan tâm, bình thản đến mức không chút cảm xúc. Nhưng có lẽ vì đường nét đôi mắt anh ấy quá mềm mại, như một đường kẻ mực đen vẽ thành nét cong trôi chảy đầy tao nhã, nên dù không cười, anh ấy vẫn toát lên vẻ dịu dàng, như làn nước thu lấp lánh gợn sóng.

"Đau." Cô ngửa đầu, không chút do dự mà trả lời.

Lần này, vị bác sĩ ấy cười. Đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết.

"Thính giác đã hồi phục tốt." Anh ấy giúp cô dán lại băng gạc cẩn thận, hơi thở phả lên cổ cô, âm ấm và nhột nhột. Nhưng rất nhanh, anh ấy đứng thẳng dậy, bước đến xe đẩy dụng cụ y tế, tháo găng tay cao su ra. Không có nhẫn cưới.

"Bệnh nhân nào cũng sợ đau, nhưng thực ra, đau đớn là dấu hiệu của sự sống, là một điều tốt." Anh ấy mở vòi nước làm ướt tay, ấn chai nước rửa tay hai lần, vừa rửa tay vừa quay đầu lại cười với cô: "Điều tốt hơn nữa là đứa trẻ không sao cả, rất khỏe mạnh."

Cô cúi đầu, nhìn thoáng qua bụng mình. Nó vẫn còn đó, bám chặt trong t. ử c. ung cô, bám riết lấy máu thịt cô, không chịu buông. Như một âm hồn bất tán.

Trái tim cô nặng như một tảng đá lớn, bịch một tiếng rơi xuống nước, chìm thẳng xuống đáy biển sâu.

Bác sĩ đi đến trước mặt cô, nụ cười có phần nhạt đi, thanh nhã, đó là từ duy nhất cô có thể nghĩ đến. Giọng nói của anh ấy như suối nguồn, trong trẻo mà sâu lắng, "Vết thương hồi phục cũng tốt lắm, sau khi xuất viện nhớ đừng để dính nước. Còn nữa, nhất định phải kiêng khem nghiêm ngặt, đồ tanh, đồ cay k. ích th. ích đều không được ăn."

Nói xong, anh ấy lại bước đến gần hơn, lần nữa nở nụ cười rạng rỡ như ban nãy: "Chúc mừng cô đã tai qua nạn khỏi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé."

"Tôi…" Cô cúi đầu, mất mát nhìn bụng mình.

"Tôi chưa thể về nhà, tôi phải…"

"Phải đến Thượng Hải sao?"

Anh ấy tựa vào chiếc bàn bên cạnh, hai tay nhẹ nhàng đút vào túi áo blouse trắng, ánh mắt đầy sự cảm thông dịu dàng.

"Ừm." Cô khom lưng, hai tay đặt lên đầu gối. Cô quá nhỏ bé, chân không chạm tới đất, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình để lộ một bên vai gầy guộc. Cô cúi đầu thấp đến mức gần như chạm vào bụng mình, khẽ gật đầu một cách vô hồn, "Họ muốn tôi hợp tác điều tra."

Anh ấy nhìn cô trong giây lát, rồi nhẹ nhàng nói: "Rồi sẽ ổn cả thôi. Dù có đau đớn, có mệt mỏi đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ kết thúc."

Anh ấy cười.

"Nhưng bị ép buộc thế này không phải ai cũng muốn trải nghiệm. Cứ coi như là vẽ một dấu chấm hết cho quá khứ đi."

Nói xong, anh ấy tháo khẩu trang xuống. Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, so với chỉ nhìn bằng mắt, nụ cười của anh ấy lúc này lại càng có phần trẻ trung, rạng rỡ hơn, "Con đường phía trước luôn mới mẻ. Cứ đi rồi sẽ biết thôi."

"Tôi…" Cô ngẩng đầu nhìn bác sĩ. Anh ấy đã đi ra đến cửa, nghe tiếng cô gọi thì khẽ dừng lại.

Bước chân của anh ấy nhẹ đến mức không một tiếng động. Hết thảy, mọi thứ đều khác biệt hoàn toàn.

"Sao vậy?"

Sinh linh trong bụng cô khẽ động đậy, lật người, rồi nhẹ nhàng đạp cô một cái.

"Tôi có thể đến gặp anh nữa không, bác sĩ Tiêu?" Cô biết câu hỏi này có phần đường đột. Nhưng cô cảm thấy nếu mình không nói ngay lúc này, thì sẽ không còn cơ hội nữa. Cô đã do dự quá nhiều lần rồi, cả cuộc đời cô đều chìm trong do dự, để rồi bỏ lỡ hết thảy. Lần này, cô không muốn bỏ lỡ nữa.

Thế nhưng, nét cau mày và ánh mắt cảnh giác, cự tuyệt mà cô tưởng tượng lại không xuất hiện. Anh ấy mỉm cười, dịu dàng hơn bất cứ nụ cười nào trước đó.

"Tất nhiên rồi, cô còn phải quay lại tái khám mà."

………..

"Cô Bạch, bên này." Bạch Tuyết đứng trước tòa nhà khoa ngoại, như một hồn ma lơ lửng giữa không trung, nhẹ bẫng, bồng bềnh. Ngẩng đầu lên nhìn trời, tâm trí cô trống rỗng suốt một lúc lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!