Chương 10: Nước rút.

"Cậu còn lèm bèm với tôi nữa thì cút ngay! Cút! Con mẹ cậu, cái thứ súc sinh này, cút ngay, đừng để tôi thấy mặt cậu!"

Mấy nhân viên cảnh sát mới cúi đầu, nín thở, không dám hó hé. Nếu nói đội trưởng Ngụy là một quả bom thì khi chửi bới bằng tiếng Thượng Hải, ông ấy chính là vũ khí hạt nhân có sức công phá mạnh nhất, tiếng gầm giận dữ như muốn làm rung cả nóc nhà.

"Ê, đội trưởng Ngụy đang nói gì vậy? Dịch lại xem nào."

Ngô Duy Quyền cúi đầu, đá nhẹ vào chân Triệu Văn Liêm dưới gầm bàn. Anh ta là người Thẩm Dương, năng lực ngôn ngữ miễn bàn, đã vào đây được một năm nên tiếng Thượng Hải cũng nghe hiểu kha khá.

Nhưng tần suất văng tục nặng đô thế này thì đúng là quá sức tiếp nhận.

"Đội trưởng Ngụy bảo anh Từ cút ra ngoài và gửi lời hỏi thăm mẹ anh ấy.

"Triệu Văn Liêm khẽ nghiêng đầu, mặt trông đau khổ, giọng trầm ngắn gọn, kèm theo một tiếng thở dài. Ngô Duy Quyền nhìn lướt nhanh qua hai người đang căng thẳng trước mặt, chắc chắn họ không để ý bên này, liền kéo ghế sát lại Triệu Văn Liêm."Văn Liêm, anh nói xem anh Từ bị sao vậy?

Không phải nói là ly hôn rồi sao? Ly hôn rồi mà vẫn quý trọng thế này hả? Quê tôi không có chuyện đó đâu. Mẹ tôi tống ba tôi vào trung tâm bảo vệ nạn nhân bạo hành gia đình xong là ông ấy nhìn mẹ tôi như kẻ thù luôn.

Đàn ông Thượng Hải các anh ai cũng tình sâu nghĩa nặng với vợ cũ vậy sao?"

Triệu Văn Liêm nhìn Ngô Duy Quyền đầy khinh bỉ.

"Thứ nhất, vợ anh Từ chưa từng bạo hành anh ấy. Thứ hai, ai nói với cậu là anh Từ đã ly hôn?"

"Hả?" Ngô Duy Quyền trố mắt. Cả cục ai chẳng biết Từ Chiêu Lâm đã ly hôn, một mình nuôi con gái?

"Hừ, cậu có đến hai bằng thạc sĩ quang điện và ngoại ngữ mà chẳng biết nhìn xuyên bản chất sự việc à? Chút manh mối cũng không nhận ra sao?"

Triệu Văn Liêm cũng ngước nhìn lên, thấy đội trưởng Ngụy và Từ Chiêu Lâm vẫn đang mắng nhau, liền cúi đầu, tự đắc ghé sát tai Ngô Duy Quyền thì thầm: "Hôm nọ tôi đi nộp bảng báo cáo các sự kiện quan trọng trong năm của cá nhân, đoán xem anh Từ ghi gì?"

"Ghi gì?"

"Hừ." Triệu Văn Liêm đẩy gọng kính. "Không ghi gì cả, để trống!"

"Hả?" Ngô Duy Quyền suýt nữa hét lên. "Chẳng phải năm nay anh ấy ly hôn sao? Sao không báo cáo?

"Triệu Văn Liêm lườm một cái thật sâu, định nói tiếp thì bị một tiếng rầm vang dội cắt ngang. Hai người sợ hãi ngẩng đầu, thấy đội trưởng Ngụy vừa đá lật cái bàn họp, bây giờ đang nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào họ, giọng điệu nhẹ nhàng như đang thì thầm:"Hai cậu, đang nói gì vậy hả?

"Cả phòng họp chục người im bặt như chết, Từ Chiêu Lâm cũng đã mắng đến mệt, im lặng, chống tay lên hông đứng quay mặt vào tường, thất thần nhìn bức tường dán đầy ảnh. Có thi thể bị phân xác trong nhà máy bỏ hoang, có cả bào thai chết non. Cạnh đó là những phần thịt, xương được cắt gọn gàng đựng trong túi dệt xanh đỏ. Mà những"mảnh thịt" đó, trước khi chết là những con người có gương mặt rạng rỡ. Có người cười hiền lành, có người cười quyến rũ.

Còn cô ta, cô ta không thích cười, cũng không thích chụp ảnh. Trong nhà chỉ lục ra được mỗi tấm ảnh thẻ của cô ta, nụ cười gượng gạo, ngây ngô khiến cô ta trông càng yếu đuối hơn. Giữa bức tường đầy những sắc mặt tươi tắn, cô ta bị ép xuống tận cùng, co ro đáng thương trong một góc.

Giữa tầng tầng lớp lớp những bức ảnh, mạng lưới liên kết còn rối rắm hơn cả tơ nhện đều chỉ về một người, một người đàn ông trung niên đeo kính, cười tủm tỉm trước ống kính. Xung quanh ông ta là một nhóm trẻ con đủ lứa tuổi, cả trai lẫn gái, quần áo cũ kĩ, chen chúc đứng trước máy ảnh với ánh mắt e dè.

Ông ta ôm trong lòng đứa nhỏ nhất, chỉ tầm một hai tuổi, có vẻ là một bé gái.

"Bọn họ đều là trẻ mồ côi từ cô nhi viện đó."

Không gian tĩnh lặng như chết, cuối cùng Từ Chiêu Lâm cũng lên tiếng, giọng khàn đặc như có sạn. Triệu Văn Liêm và Ngô Duy Quyền như được đại xá, vừa rồi hai người họ sắp nín thở đến nổ phổi rồi, giờ cuối cùng cũng được thở.

"Vợ… Bạch Tuyết là người Lan Châu, sống ở đó suốt mười tám năm, mới về chưa đầy một tháng đã gặp chuyện. Cô ấy và Tiết Lâm không có thù oán cá nhân gì, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, nhưng từ ngày 7 tháng 10, khi Bạch Tuyết đến khoa sản bệnh viện X ở Lan Châu khám thai, Tiết Lâm đã bắt đầu bám theo, đe dọa cô ấy."

"Hơn nữa, Tiết Lâm không phải con ruột của nhà họ Tiết ở chợ hẻm Cổ Lâu. Tại sao nhà họ Tiết lại che giấu điều đó? Chỉ dựa vào việc không có lịch sử cuộc gọi và không có nhân chứng mà kết luận Tiết Lâm và Chu Chính chưa từng liên lạc trong suốt hai mươi mấy năm sau khi rời cô nhi viện, vậy thì quá ngu xuẩn."

Từ Chiêu Lâm nhìn chằm chằm người phụ nữ không cười trên tường. Anh nói bằng tiếng phổ thông, không chỉ nói với đội trưởng Ngụy, cũng không phải chỉ là phỏng đoán, mà là bản tường thuật vụ án.

Giọng điệu anh có vẻ bình tĩnh, nhưng so với việc chỉ tay vào mặt đội trưởng Ngụy mà chửi mắng thì cách này còn kí. ch th. ích dây thần kinh dễ cháy nổ của một cảnh sát già hơn gấp bội.

Chỉ thấy sếp Ngụy lao vọt đến bên cạnh anh, dọa cho mọi người vội vàng đứng dậy chuẩn bị can ngăn. Nhưng Từ Chiêu Lâm chẳng buồn chớp mắt, chỉ lặng lẽ nhìn sếp Ngụy với dáng vẻ hung hăng xông tới, ghé sát tai mình, nói bằng cái giọng nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ hơn:

"Nghe không hiểu tiếng người à? Hả? Không sao, bây giờ vụ án này không liên quan đến tôi và cậu nữa, cũng chẳng liên quan đến đội hai. Buổi chiều đội trưởng Kim bên đội ba sẽ đến, bản tường thuật vụ án của cậu thì giữ lại mà nói với anh ấy đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!