Bạch Tuyết trở về Lan Châu vào tháng Mười, vừa ổn định chỗ ở thì đón trận bão cát dữ dội nhất trong năm.
Bên ngoài, cát vàng cuộn lên mịt mù, gió bấc gào rú. Bên trong, cô cúi xuống chiếc bàn trà thấp, ăn ly mì ăn liền thứ ba trong ngày, đôi mắt mệt mỏi vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Đài CCTV6 đang chiếu một bộ phim tình cảm cũ rích của đại lục, nam chính có khuôn mặt lớn đến mức sắp tràn khỏi màn hình, nữ chính thì đánh dày cả nửa cân phấn cũng không che được mụn trên trán, gào khóc cả buổi mà vẫn không rơi được một giọt nước mắt nào.
Gió ngoài cửa sổ quá lớn, cô theo phản xạ quay đầu nhìn ra, lớp kính vuông bị cát bụi phủ kín, kín đến mức người chưa từng đến Lan Châu có lẽ sẽ nghĩ mình bị chôn sống.
Hồi nhỏ, cô rất thích kiểu thời tiết này.
Những người sống trung dung thường hay thích những điều cực đoan. Cô có thể chống cằm nằm bò bên bệ cửa sổ cả một buổi chiều, chăm chú nhìn cát vàng len qua khe cửa, từng chút một tích lại trên bệ gạch trắng thành một đống nhỏ.
Cũng thích dùng ngón tay vẽ lên đó một bông hoa, hoặc một khuôn mặt cười, cho đến khi mẹ cô giận dữ lôi cô xuống, vừa càu nhàu vừa lấy khăn lau sạch những hình vẽ trên cát, rồi chỉ tay vào mặt cô mà mắng:
"Nhìn đi! Vừa lau nhà xong mà giờ để cát bẩn khắp nơi! Không giúp được gì thì tránh qua một bên!"
Mẹ cô là người Thượng Hải, sống ở Lan Châu hơn nửa đời người, khẩu âm đã thay đổi, khẩu vị cũng khác xưa, chỉ có tính sạch sẽ di truyền từ bà ngoại là chưa bao giờ thay đổi. Bạch Tuyết hay Bạch Kiến Quốc, ai dám làm bẩn nhà thì phải hứng chịu cơn thịnh nộ sấm sét của bà ấy.
Suốt thời niên thiếu, Bạch Tuyết không ngừng đấu tranh với mẹ. Nhưng giờ đây, khi đã bước qua tuổi ba mươi, cô tuyệt vọng nhận ra mình ngày càng giống mẹ. Không chỉ về ngoại hình và dáng người, mà ngay cả tính cách dễ cáu kỉnh khi nhìn thấy thứ bẩn cũng giống hệt.
Cô ném chiếc nĩa nhựa xuống, lao ra ban công. Tiếng cát rào rạo dưới chân khiến cô bực bội. Rõ ràng cửa sổ đã đóng chặt, cô đã kiểm tra kỹ, nhưng khung cửa quá kém, chỉ trong lúc cô ăn nửa ly mì, ban công và phòng khách đã ngập đầy cát bụi.
"Chết tiệt!"
Bạch Tuyết khẽ nguyền rủa, lần đầu tiên hối hận vì đã bỏ ba trăm ngàn để mua lại căn nhà gắn bó suốt mười tám năm của mình.
Chủ cũ đã cho thuê nơi này từ lâu.
Bộ sofa gỗ đỏ mà mẹ cô quý nhất đã bị thay bằng chiếc sofa gỗ ép rẻ tiền, tỏa ra mùi hắc khó chịu. Giường đôi rộng rãi bằng gỗ thật bị đổi thành hai chiếc giường đơn mỏng manh, chỉ cần lắc nhẹ là kêu cọt kẹt như sắp sụp.
Bác sĩ đã nhắc đi nhắc lại rằng cô phải tránh xa tất cả những người và sự việc có thể gợi lại ký ức. Nhưng cô như bị ma ám, nghỉ việc, ly hôn, dứt khoát đến mức không mang theo nổi một bộ quần áo, chỉ cầm theo căn cước công dân, điện thoại và một chiếc thẻ ngân hàng rồi trở về Lan Châu.
Cô muốn tìm gì? Chính cô cũng không rõ. Vào một ngày khi vừa tròn hai mươi chín tuổi, đột nhiên cô lại nhớ về người đó, một chàng trai mà cô chỉ gặp thoáng qua một lần vào mười hai năm trước.
Anh ấy hơn cô một tuổi.
Năm nay ba mươi mốt tuổi rồi. Một người đàn ông ba mươi mốt tuổi không thể chưa kết hôn. Nếu anh ấy còn ở Lan Châu, lúc này hẳn đang vội vã chạy về nhà trong cơn bão cát, phủi bụi trên người, mặc kệ người mình yêu bĩu môi ghét bỏ mà ôm lấy cô ấy cười ranh mãnh.
Nếu đã có con, anh ấy sẽ bế con lên vai xoay vòng, đứa trẻ cười khanh khách, người vợ sẽ giận dỗi kêu anh ấy dừng lại để ăn cơm…
Vậy thì, cô trở về đây để làm gì?
Cô vào nhà vệ sinh, lôi chiếc chổi và hốt rác phủ đầy bụi ra, mở vòi nước ngâm cây lau nhà đã khô cứng như đá. Trong lúc dọn dẹp cát bụi đầy sàn, cô liên tục nghĩ về câu hỏi không lời giải đáp này.
Từ tuần trước khi dọn đến đây, cô đã lần lượt vứt hết đống đồ đạc cũ kỹ đi, chỉ còn lại một chiếc bàn trà, một cái tivi màu cũ kỹ, và những bức tường chi chít nét vẽ nguệch ngoạc của bút màu.
Cô đặt cây lau nhà xuống, đứng thẳng dậy, lặng lẽ nhìn đống màu sắc lộn xộn trên tường. Cô nghĩ, đời mình cũng giống bức tường này, không thể nào quay về trạng thái ban đầu được nữa.
Cô không thể tìm thấy anh ấy.
Thậm chí, ngay cả chính mình, cô cũng chẳng thể tìm thấy nữa.
Điện thoại trên bàn trà đổ chuông, giai điệu du dương nhưng khi vang lên trong căn phòng trống trải lại đặc biệt chói tai, làm tim cô giật thót.
Là ai gọi?
Cô đã xóa sạch bạn bè bên Thượng Hải trên WeChat từ lâu. Mẹ cô cũng đã đoạn tuyệt với cô. Trước khi rời đi, cô thậm chí đã ném SIM của nhà mạng Liên Thông xuống sông Hoàng Phố, giờ dùng số mới của nhà mạng Di Động ở Lan Châu…
Cô đứng chần chừ tại chỗ, nhưng khi chuông reo lần thứ hai, vẫn đi đến nhìn màn hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!