Sa Tả đoán rằng mình hôn mê không bao lâu thì đã tỉnh lại, bởi vì khi cậu vừa tỉnh dậy, hình ảnh bản thân vô lực lao xuống như một cái bao tải đâm vào tảng dây leo kia lập tức hiện lên mồn một trong đầu, rõ ràng cậu vừa mới trải qua một giây trước.
Cậu thử cử động tay chân, không có cảm giác đau đớn, tựa hồ không có bị thương. Nhưng sau đó, cậu phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, hơn nữa còn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy thẳng qua người.
Cậu mở mắt, đập vào mắt đầu tiên là bầu trời tối đen, cậu đang nằm.
Tay và chân cũng không thể cử động, cậu cố gắng cúi đầu nhìn cơ thể mình, phát hiện tay chân đều bị trói chặt như chữ đại cố định trên một bình đài, nhưng điều khiến cho cậu sợ hãi muốn thét lên chính là thân thể của cậu trần trụi không một mảnh vải.
Khi cậu hoảng sợ đến mức không thể suy nghĩ được gì, thì một gương mặt nổi đầy mụt xuất hiện phía trên cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn rõ gương mặt của nguyên trụ dân ở khoảng cách gần như vậy. Làn da trắng xám, dưới làn da có rất nhiều bọc tròn nhô ra ngoài, trông như bọc mủ, mọc chen chúc thay đổi hoàn toàn hình dáng gương mặt, đôi mắt kia khiến Sa Tả vô thức muốn né tránh.
Đôi mắt rất lớn, nhô hẳn ra ngoài, đồng tử to cỡ một viên đậu như được khảm vào giữa tròng mắt xám. Đồng tử co rút thành một điểm đen nhỏ như bị kinh sợ.
Sa Tả không thể nào đối mặt, cậu dời đường nhìn qua nơi khác, quét một vòng xung quanh, tình hình trong tầm mắt khiến cậu sợ hãi.
Cách chỗ cậu không xa, Ca Luân cũng giống như cậu cả người trần trụi bị xích cố định trên một cái bình đài khác, vẫn chưa tỉnh lại.
Xung quanh có rất nhiều nguyên trụ dân đều đang gắt gao nhìn chằm chằm vào cơ thể bọn họ, biểu tình trên mặt cùng với ánh mắt giống như một người đói bụng đang đối diện với bữa ăn ngon.
Mặc dù Sa Tả nỗ lực không đem mình ra so sánh với thức ăn, nhưng tình trạng cả người không một mảnh vải lại còn bị mấy tên quái vật vây quanh quan sát trên dưới khiến cậu sợ run lên, đột nhiên cậu ước ao mình có thể không tỉnh lại nữa như Ca Luân…
Điều khiến cho cậu càng muốn ngất đi lập tức chính là người này đưa tay ra, bắt đầu xoa nắn hạ thân cậu.
"Bỏ tay ra ngay! Chết tiệt!". Sa Tả cắn răng mắng một câu, cậu dùng sức muốn thoát khỏi dây trói nhưng khổ nổi dây trói rất chắc và bền, cậu hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên quái vật này không ngừng xoa nắn hạ thân cậu, tựa như đang loay hoay với một món đồ chơi mới.
Cổ họng của những nguyên trụ dân đứng xung quanh bắt đầu phát ra tiếng trầm thấp, Sa Tả không biết bản thân có nghe lầm hay không, cậu hoảng sợ khi nghe được sự hưng phấn từ những âm thanh này.
Cậu không biết tên quái vật kia liên tục xoa nắn hạ thân cậu để làm gì, cậu chỉ có thể cảm thấy may mắn khi nhìn thấy một người thoạt nhìn tựa như thủ lĩnh hoặc có thân phận đặc biệt, những người vây quanh hình như có hơi sợ người kia nên không dám tiến lại gần, bằng không nếu như tất cả đều tham gia vào thì Sa Tả cảm giác mình nhất định sẽ chết.
Người này chuẩn bị một hồi, Sa Tả chậm rãi hiểu được, xem chừng bằng mọi cách phải làm cho cậu cương lên.
Việc này rất khó chịu, trước không nói Sa Tả như một bữa tiệc lớn được đặt trên bàn bị mọi người vây xem, vô luận thế nào cũng không thể có cảm giác gì, cả người trần trụi bị đặt bên ngoài trời lạnh như vậy, cậu chỉ muốn run cầm cập, hơn nữa trong không khí tràn ngập mùi hôi thối…Cậu có muốn cương cũng cương không nổi.
Đừng tốn sức, Sa Tả nhìn tên quái vật kiên nhẫn xoa nắn vui đùa, khẩn trương, sợ hãi, lo lắng, đủ loại tâm tình dâng lên, còn có sự ghê tởm trào lên trong ngực,
"Hiện tại tôi chỉ muốn nôn mửa mà thôi".
Nói xong câu đó, bàn tay dưới thân đột nhiên dừng lại, người vẫn luôn quan sát cậu chậm rãi đi tới.
Nghe hiểu sao? Sa Tả cũng nhìn hắn.
Người này nhìn chằm chằm cậu một hồi, quay đầu về đám nguyên trụ dân đang vây xem rồi mở miệng, khiến Sa Tả kinh ngạc là người này không phát ra loại âm thanh thở dốc trong cổ họng, mà là một chuỗi âm tiết, tuy Sa Tả nghe không hiểu nhưng lúc này mới chính xác là một thứ ngôn ngữ nào đó.
Đây là ngôn ngữ chính thức của nguyên trụ dân, thổ ngữ này đồng dạng với âm tiết Naga.
Khi người này nói xong, đám người tách ra hai bên, tạo thành một con đường ở giữa, người này trông không khác gì với nguyên trụ dân, vẫn quái dị, tản ra mùi tanh tưởi, nhưng những người xung quanh đối với hắn rất cung kính.
Hắn đi tới bên cạnh Sa Tả, cúi người xuống, có chút khó khăn nhưng lời nói ra vô cùng rõ ràng:
"Ta là Tát Lãng Đồ, ta là pháp sư".
Sa Tả chợt ngọ ngoạy người, pháp sư?
Quỷ thì đúng hơn!
Thế nhưng nơi này có người nói được ngôn ngữ thông dụng! Có thể nói chuyện!
Cậu không thể khống chế tâm tình kích động của mình:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!