Chương 57: (Vô Đề)

Năng lượng của Sa Tả có lẽ đã được kích phát, tại thời điểm cậu ngã xuống đất, Naga cảm thấy như có một dòng điện xuyên qua cơ thể mình.

Nhưng chẳng hề đau đớn.

Hoàn toàn khác biệt với sức mạnh của Bàng Ca, Bàng Ca không thể khống chế sức mạnh tinh thần mạnh mẽ đầy tính tàn phá, còn Sa Tả hình như… có thay đổi so với lúc bị đuổi bắt trên mặt đất trước đó.

Sức mạnh của Sa Tả có thể khống chế sao?

Hoặc là nói có thể lựa chọn?

Naga không có thời gian để phán đoán và tự hỏi, hắn vốn không biết nhiều về thực nghiệm và cũng không muốn biết nhiều hơn, việc trước mắt duy nhất hắn phải làm chỉ là mang theo Sa Tả rời khỏi nơi này.

Vật thí nghiệm có thay đổi rất rõ, thay đổi này không phải đến từ bản thân ngọn lửa, khi Sa Tả vừa ngã xuống, tất cả vật thí nghiệm vốn di chuyển rất chậm trên hành lang cũng dừng lại.

Chúng nó không chết, Naga vẫn còn có thể cảm giác được sự sống của chúng nó, nhưng vào giờ phút này, thời gian của vật thí nghiệm tựa như đã bị ngừng lại.

Naga cắn răng chịu đựng, dùng xích bạc kéo Sa Tả đã rơi vào trạng thái bán hôn mê đến bên cạnh mình, Sa Tả không có nguy hiểm, hô hấp và nhịp tim rất ổn định.

Hắn khiêng Sa Tả trên vai, dưới tình trạng này Sa Tả có vẻ nặng vô cùng, hắn phải chống tường mới đứng vững được.

Một tiếng nổ lớn truyền đến từ khu vực xả, toàn bộ hành lang từ trần nhà đến sàn nhà chấn động không ngừng.

Sau hai ba tiếng nổ lớn, sàn nhà bằng kim loại bắt đầu xuất hiện một khe nứt, từ từ lệch xuống phía dưới.

Sắp sụp rồi.

Naga canh đúng thời gian, dùng quần áo che lại đầu Sa Tả, khiêng cậu nhảy xuống lỗ thủng trên hành lang.

Khu vực xả đã bị phá hủy hoàn toàn, máy móc nổ văng tứ tung, vài đoạn ống nhiên liệu vẫn còn đang bốc cháy, bốn phía đều là biển lửa.

Vật thí nghiệm đã không còn động tĩnh gì, phía trên chỉ là không hoạt động, còn phía dưới hẳn là đã chết hết, mùi tanh hôi và khét lẹt tràn ngập trong không khí mang theo khói đen và lửa.

Đi đến cánh cửa của kho nuôi cấy có đặt thuyền, Naga chỉ vặn đinh ốc chứ không mở ra, khu vực xả là khu bị phong tỏa, nếu như mở cửa thì lửa sẽ nhanh chóng tràn vào bên trong.

Tay nắm trên cửa đã bị lửa đốt đến mức không thể đụng vào, tay của Naga đã bị thương, hiện tại buộc phải xé xuống một mảnh áo rồi lót dưới tay.

Cửa được nâng lên, không khí bên dưới tràn vào, lửa trong khu vực xả chợt mạnh lên, Naga chỉ kịp đoán bên dưới không có vật sống nào khác rồi liều mình nhảy xuống.

Cửa vừa đóng lại, chân Naga giẫm lên mạnh đất, khoảng cách không quá cao, đối với Naga mà nói thì hắn sẽ đáp đất rất dễ dàng, nhưng hiện tại hắn lại suýt ngã xuống, tay chống trên mặt đất nửa ngày rồi mới chậm rãi đặt Sa Tả xuống.

Tiếng lửa thiêu đốt, tiếng nổ tung, khói dày đặc, ánh lửa, mùi khét hôi thối.

Tất cả đều biến mất.

Xung quanh rất yên lặng, dường như không có ánh sáng.

Naga kéo xuống mảnh vải che ở mắt.

Nơi này là tầng dưới cùng của thành phố dưới lòng đất, là khu vực không có trên bản đồ, là lối thoát thân Trình Khản từng muốn để lại cho chính mình nhưng cuối cùng lại không dùng đến.

Ánh sáng rất u ám, ngoại trừ đèn khẩn cấp bên dưới các bức tường thì không có nguồn sáng nào khác.

Naga đứng lên, quan sát tình hình xung quanh.

Không gian này gần giống với khu vực xả, ở giữa có một đường ray giống như đường ray của thiết bị chuyên chở, đường ray bắt đầu từ đại sảnh bên này và kéo dài đến đầu kia của đại sảnh, đầu cùng là một cánh cửa kim loại, nếu như cửa có thể mở thì đường ray hẳn vẫn kéo thẳng về phía trước.

Còn ở phía trên điểm xuất phát của đường ray… Đó hẳn là thuyền Trình Khản nói rồi?

Phía trên đường ray có một vật bị treo lên cao chừng hai mét, như một cái trứng Đức Lạp Khốbị kéo dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!