Chương 53: (Vô Đề)

"Chúng tôi vẫn ấp ủ niềm hi vọng đối với thế giới này, chúng tôi sẽ vì niềm hi vọng này mà tiếp tục tiến lên…".

Bà đứng ở cửa sổ, nhìn vào người trong màn hình lớn trên nóc nhà, đó phát ngôn viên của chính phủ liên bang AS, thực ra cái gọi là phát ngôn viên cũng chỉ là một hình ảnh hư cấu mà thôi, chỉ là hình ảnh này chỉ xuất hiện mỗi khi AS có sự kiện quan trọng.

Bên dưới màn hình trình chiếu nội dung thí nghiệm và một phần hình ảnh đã được xử lý nhưng vẫn sẽ làm cho mọi người khó có thể chấp nhận.

Em đừng lo lắng.

Sa Dịch nói phía sau lưng bà, ông không xem nó, chỉ lẳng lặng ngồi nghe ở ghế sa lon.

"Sa Tả, con trai của chúng ta…". Bà khẽ nói,

"Cũng là… sản phẩm của thí nghiệm này phải không?".

Thời điểm nói ra hai chữ sản phẩm, tim của bà bóp nghẹn đau đớn.

"Không cần biết thằng bé là cái gì, nó vẫn là con trai của chúng ta". Sa Dịch trả lời rất dứt khoát.

"Thằng bé hẳn đang ở AS, những thứ này đều là kế hoạch của Trình Khản", bà mỉm cười,

"Trình Khản cuối cùng đã thành công… Sa Tả cũng sẽ trở về".

"Thằng bé chắn chắn đã trở về, nhưng mà…".

Sa Dịch đứng lên, ôm lấy vai bà,

"Thằng bé không thể tiếp tục ở lại nơi này, những lời này chẳng qua là nói cho người không biết sự thật nghe mà thôi, hủy diệt sở nghiên cứu là việc tất nhiên, nhưng về sau sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta không biết được".

"Có lẽ chúng ta cũng…".

Đừng suy nghĩ nhiều.

"Trình Khản là một người thận trọng, nhưng để thực sự suy xét đến chúng ta thì có chút khó khăn".

"… Ít nhất… trong tương lai gần, chúng ta sẽ ổn thôi, tất cả mọi thứ của chúng ta đều bình thường, tạm thời sẽ không tìm được lí do nhằm vào những gì chúng ta đã làm, em đừng suy nghĩ nhiều".

"Trình Khản sẽ cho Sa Tả bình an phải không?".

"Cậu ta từng hứa với chúng ta, chỉ cần Sa Tả không có việc gì là đủ rồi".

Đúng vậy….

Âm thanh chói tai vẫn luôn vây quanh bên tai Sa Tả đột nhiên biến mất ngay khi Naga kéo cậu chạy ào vào lối vào.

Sa Tả thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại phía sau lưng thì trong lòng lại mơ hồ lo lắng.

Cậu cẩn thận quan sát tình hình phía sau cánh cửa này, không khác biệt lắm với lối ra AS kia, thứ khác biệt duy nhất là không nhìn thấy đường lối rõ ràng, chỉ có một lối đi nghiêng xuống phía dưới, độ nghiêng rất lớn, kéo dài liên tục.

Sa Tả đi tới bên cạnh quan sát, không nhìn thấy đầu cùng.

Nhưng không cần biết con đường này thông đến đâu, bọn cậu chỉ có một lựa chọn là đi vào, cánh cửa phía sau sau khi đóng lại không để lại bất cứ dấu vết gì, xung quanh cũng không có vùng cảm ứng. Nếu như cậu không đoán sai thì đây là cửa dự phòng, không có chuyện bất ngờ thì sẽ không mở ra lần nữa.

Bọn cậu có lẽ cũng không có cách nào trở lại AS.

Lần này, cậu chưa kịp gặp ba mẹ, cũng không dám gặp, vậy thì sau này có thể thực sự không được gặp nhau nữa rồi.

Lưu đày cả đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!